Thứ Năm, 10 tháng 5, 2018

KỈ LUẬT TRONG GIA ĐÌNH


 Kỉ luật là một trong những khía cạnh thực tế của bậc làm cha mẹ. Đó là đưa các khái niệm về việc đào tạo con cái thành hành động. Đó là thực hiện trách nhiệm mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta để "đào tạo con cái theo cách Đức Chúa Trời hướng dẩn." Việc kỉ luật con cái của chúng ta là cách duy nhất để có được kết quả tôn vinh Đức Chúa Trời và làm hài lòng chúng ta lẫn con cái.
Trong một số phương cách, kỉ luật là một nghịch lý. Vì đôi khi gây ra đau đớn, dẩu vậy kỉ luật hướng dẫn mọi người thoát khỏi cơn đau đớn trong tương lai nếu phạm sai lầm. Nó làm cho cuộc sống của con cái khó chịu một thời gian, nhưng sau đó mang lại sự nghỉ ngơi và sự hài lòng.
Tay con cái trong tay cha mẹ chung với sự vâng phục là trật tự. Trong một gia đình mà con cái đã được huấn luyện vâng lời, sẽ có các tiêu chuẩn và quy tắc ứng xử. Tất cả các thành viên của một gia đình như vậy biết rằng các nguyên tắc đó được mong đợi, ngay cả trước khi chúng được dạy bảo.
 Có lẽ bạn đã ở trong  gia đình mà không có thứ tự. Bạn nhanh chóng cảm thấy rằng con cái đã làm bất cứ điều gì chúng cảm thấy thích làm và làm những gì chúng thậm chí không cảm thấy thích làm. Con cái nắm lấy những gì chúng muốn bằng mọi cách, và cha mẹ đã cố gắng ngăn cản những gì sai trật chúng muốn bằng cách nói lớn tiếng và đe dọa. Không có sự tôn trọng hay sự quan tâm nào đối với cảm xúc của con cái. Đó không phải là một nơi cha mẹ và con cái tôn trọng lẫn nhau, nên thiếu sự thoải mái cần có.

Những gia đình như vậy có thể chịu đựng hậu quả của sự trừng phạt, vì cha mẹ thiếu cảm thông và tôn trọng với con cái và con cái không có sự vâng phục hướng dẩn đầy đủ từ cha mẹ. Tại sao? Bởi vì không có kỉ luật-- không có đường hướng dẫn dắt được thiết lập từ khi con cái còn thơ dại.
Thật không nghi ngờ gì nữa, bạn ở trong những gia đình khác, nơi có trật tự - không phải là những quy định cứng nhắc mà còn là một bầu không khí thoải mái, nơi mà mọi người dường như thích thú với những gì con cái đang làm. Đây là điều chúng ta muốn cho gia đình của chúng ta. Đây là điều Đức Chúa Trời muốn cho chúng ta, vì đó là điều làm cho gia đình trở thành gương mẫu. Mặc dù được dễ chịu và thoải mái, những gia đình như vậy không tự nhiên mà được. Chúng ta, những bậc cha mẹ, phải quan tâm nhiều đến phương pháp kỉ luật đúng và áp dụng nguyên tắc đúng.  Chúng ta phải đưa ra hướng dẫn và phải đặt ra tiến độ thực hiện đúng. Cha mẹ phải là những người chấp hành kỉ luật trước tiên.
Mặc dù kỉ luật là một phần rất cần thiết để trở thành những người cha mẹ có kết quả, nhưng nó cũng có thể rất dễ được thực hiện cách áp đặt tồi tệ. Tùy thuộc vào cách chúng ta thực hiện, cha mẹ có thể làm cho con cái chán ghét kỷ luật. Điều đó có thể tạo ra những gì Kinh Thánh đã cảnh báo:  (Ephêsô 6: 4-  “Hỡi người làm cha,đừng làm cho con cái mình tức giận,nhưng hãy nuôi nấng chúng trong kỉ luậtvà sự khuyên dạy của Chúa”).
Trước khi chúng ta có thể là những bậc cha  mẹ có hiệu quả, chúng ta cần có một sự hiểu biết rỏ ràng - và lý do tại sao.
--Mục đích của kỷ luật
Chúng ta đã ghi nhận một mục đích thực tiễn của kỷ luật. Đó chỉ đơn giản là để có hòa bình và trật tự trong gia đình. Kỉ luật làm cho một gia đình trở nên nơi dễ chịu, mời gọi sự thông công hiệp một. Nó cung cấp sự an toàn và tự tin mà mỗi người chúng ta phải có, trước khi chúng ta có thể quan hệ bình thường với người khác. Chúng ta nên nhận biết những mục đích kỉ luật khác là giúp con cái chúng ta trong tương lai khi chúng phải đối diện với xã hội.
Kỉ luật đào tạo con cái thuận phục dưới nhiều hình thức thẩm quyền khác nhau. Con cái chúng ta sẽ gặp các thẩm quyền khác ngoài cha mẹ trong suốt cuộc đời của chúng. Đầu tiên con cái sẽ thấy mình ở dưới quyền của giáo viên nơi trường học. Chúng sẽ có thời gian trong gia đình của họ hàng hoặc của bạn bè. Sớm hay muộn, chúng sẽ cần phải kiếm sống bằng chính cuộc sống của chúng, điều này hướng dẫn chúng  đến chỗ  qui phục bổn phận với người chủ. Chúng cũng sẽ gặp phải nhiều luật dân sự khác nhau-- như luật giao thông, các quy định an toàn, nghĩa vụ nộp thuế và cả nghĩa vụ quân sự.  Nếu con cái chúng ta chống lại bất cứ người nào trong số những bậc thẩm quyền này thì chúng  sẽ chuốc lấy nhiều khốn khổ cho chính mình và cho bất cứ ai có liên quan đến chúng. Nhưng con cái mà có thể làm việc với các nguyên tắc chỉ đạo đã được trang bị cho chúng từ bé thì sẽ có một khởi đầu tốt là cách để đạt đến một cuộc sống thỏa mãn trong tương lai.
Kỉ luật sẽ huấn luyện con cái tôn trọng quyền của người khác. Nếu chúng vi phạm hoặc không tôn trọng quyền của người khác, chúng  sẽ gặp nan đề trong cuộc đời. Điều đó sẽ gây ra những vấn đề trong mối quan hệ của chúng với anh chị em, bạn cùng chơi, bạn cùng lớp, nhân viên của chúng , hoặc bất cứ ai chúng có liên hệ. Có cha mẹ kỉ luật chúng khắc khe hơn là phải đi ra ngoài vào thời gian nhất định vào dịp hè nào đó, như đến nhà họ hàng hay tập sự ở một cửa hàng nơi mà chúng ít đươc tôn trọng như khi ở với cha mẹ mình. Điều đó tốt hơn cho chúng và cả chúng ta.
Kỉ luật đào tạo trẻ em biết xin Chúa hướng dẫn chúng. Chúng ta phải chấp nhận sự thật là con cái của chúng ta bước vào thế giới với một bản chất dể sa ngã và điều tiếp theo là có thể kéo chúng lìa xa Đức Chúa Trời. "Roi vọt và sự quở trách ban cho sự khôn ngoan,Còn đứa con phóng túng làm nhục mẹ nó" (Châm ngôn 29:15) cũng đem lại sự phán xét và cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời trên đầu chúng. Nhưng những con cái đã được dạy dổ biết kiềm chế và đã học cách chấp nhận cùng  tôn trọng thẩm quyền của cha mẹ sẽ dễ dàng hơn nhiều khi đầu phục ý muốn của chúng mà vâng theo ý muốn của Đức Chúa Trời. Khi chúng  đã học được việc từ bỏ ý muốn riêng của mình để có thể mang lại cho cha mẹ của chúng sự nghỉ ngơi thực sự, chúng  có thể hiểu được giá trị của việc qui phục ý muốn mình cho Đức Chúa Trời sẽ phước hạnh là dường nào.
Chúng ta không nên chờ đợi cho sự thất bại của con cái để làm rõ các nan đề kỉ  luật. Ví dụ, nếu con gái của chúng ta muốn ăn mặc theo mode hở hang thiếu kín đáo cách không thể chấp nhận được, chúng ta, những người cha mẹ nên hành động khéo léo giúp con gái hiểu sự kín đáo vẫn đẹp đẽ và đáng được tôn trọng hơn. Chúng ta không phải lúc nào cũng thụ động mong đợi Chúa thực hiện qua Sự Tái Sinh những gì chúng ta có thể tự làm. Tương tự, nếu chúng ta cương quyết không cho phép các tiêu chuẩn theo phong cách mà thế gian chi phối không phù hợp với các nguyên tắc của Kinh thánh, để giúp con cái hiểu và chấp nhận kỉ luật cha mẹ đề ra mà con gái vui vẻ chấp nhận và đánh  giá cao một khuôn mẫu chuẩn mực khác sẽ chịu thay đổi, chúng ta có thể có một sự ngạc nhiên lớn và vui mừng
Kỉ luật cung cấp sự thuận phục bên ngoài mà cuối cùng đã tạo ra cả sự thuận phục bên trong. Phải thừa nhận rằng áp lực bên ngoài sẽ không trực tiếp tạo ra sự cai trị bên trong có giá trị lâu dài nào đó. Nhưng nó sẽ ban cho con cái của chúng ta một nền tảng tốt cho sự cai trị bên trong và nhiều khích lệ để xây dựng trên nền tảng đó. Con cái mà đã được kỉ luật thì ở một vị trí tốt hơn để tự kỉ luật mình nếu chúng khao khát- và chúng thường muốn làm điều đó.
Kỉ luật chuẩn bị cho con cái trải nghiệm sự chiến thắng thuộc linh. Tất cả chúng đều có những khuynh hướng xấu xa của bản chất xác thịt của mình. Không có gì bí mật khi những người đã lớn lên mà không biết kiềm chế để "tự do như chim chóc". Có một thời gian khó khăn để kỉ luật chính  mình hầu chiến đấu chống lại bản chất xác thịt của chúng. Thường thì chúng nản lòng, thấy mình bị ràng buộc bởi những thói quen xấu và không có cơ chế đạo đức để phá vỡ chúng. Satan là chủ của chúng. Nhưng những con cái mà đã bị hạn chế và có kỉ luật cùng chăm sóc theo cách của Chúa, thì đã được chuẩn bị tốt hơn để kinh nghiệm quyền năng của Đức Chúa Trời chiến thắng trong cuộc sống của chúng.
Những mục đích kỉ luật này cũng có thể được gọi là những ảnh hưởng của kỉ luật. Các hiệu quả của kỉ luật đạt được tốt đến dường nào! Chúng ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực của cuộc sống con cái chúng ta - và hơn thế nữa, đến số mệnh vĩnh cửu của chúng nữa. Bây giờ chúng ta sẽ xem xét việc đầu tiên trong ba lĩnh vực kỉ luật.
--Kỉ luật được hướng dẫn
Kỉ luật không chỉ có sửa sai và trừng phạt. Nó cũng cần được hướng dẫn và phòng ngừa. Sự kỉ luật được hướng dẫn đem lại hướng đi đúng. Nó đặt trước mỗi thành viên trong gia đình những gì người cha trông mong con cái ​​sẽ làm. Sửa chữa và trừng phạt thúc đẩy hướng đi đúng. Nếu kỉ luật hướng dẫn được rõ ràng và được quản lý tốt, thì ít có sự điều chỉnh và trừng phạt.
--Có thẩm quyền
Chính những người cha sẽ đưa ra sự chỉ đạo. Kinh Thánh nói về một người cha tốt lành như “Người ấy phải khéo quản trị gia đình mình, dạy dỗ con cái luôn biết thuận phục và lễ phép" 1 Ti-mô-thê 3: 4.
Khi chỉ đạo, hãy sử dụng thẩm quyền của bạn một cách hòa nhã. Một người cha không nên chứng tỏ hoặc tranh luận về vị trí của mình. Ông ta không cần phải phô trương quyền lực của mình, chỉ để chứng minh ông ta có thẩm quyền đó. Ví dụ, một số người cha ăn nói quá lớn tiếng và luôn chứng tỏ quyền lực của mình hơn mức cần thiết. Dường như họ cảm thấy mình phải liên tục nhắc nhở gia đình ai là người có trách nhiệm.
Khi thẩm quyền được sử dụng như thế này, nó có thể sinh ra tình trạng cảm giác mất an toàn của người cha. Đúng ra, là cha, chúng ta thường không cảm thấy cách ngang bằng mọi tình huống mà chúng ta thích.Và trong tình trạng không an toàn này, chúng ta có thể bị cám dỗ phản ứng thái quá- hoặc không phản ứng đủ. Chúng ta có thể phản ứng thái quá với những gì chúng ta nghĩ là bất phục tùng, khi có thể chỉ đơn giản là một sự hiểu lầm. Mặt khác, chúng ta có thể bày tỏ sự bất an bằng cách không phản ứng đủ nghiêm trọng vì sợ sự đối đầu.
Vậy chúng ta nên làm gì? Im lặng nhận trách nhiệm chỉ đạo. Bạn thấy điều này thường xảy ra bên ngoài gia đình bạn. Một tai nạn diễn ra, và sự giao thông cần sự hướng dẫn. Một số công dân bình thường không có đồng phục hoặc phù hiệu ngành mình phụ trách bước đi bình tĩnh trên đường phố và bắt đầu chỉ đạo giao thông. Anh giơ tay lên, và các người lái xe dừng lại. Anh vẫy tay, và mọi người chạy đi. Tương tự, trong gia đình, điểu đó nhanh chóng trở thành một sự việc được chấp nhận khi người cha dẫn đầu trong việc đưa ra các kế hoạch hoặc quyết định. Điếu đó không nói lên là ông ta làm tất cả; ông chỉ đơn giản dẫn dắt trong việc đi đến các sự kết thúc.
Nếu chúng ta không nắm bắt các tình huống, chúng ta đưa vợ của chúng ta vào một vị trí khó xử. Chúng ta hoặc không đưa ra hướng đi hoặc cố gắng đưa ra một số chỉ đạo áp đặt mơ hồ. Sau đó chúng ta có thể chỉ trích họ vì không xử lý sự việc đúng đắn. Tốt hơn cho chúng ta, những người làm cha là tiến lên đi đầu ở phía trước. Ngay cả khi chúng ta cảm thấy không đủ sức, gia đình chúng ta không nhất thiết phải nhìn thấy chúng ta theo cách đó -- trừ khi chúng ta đưa ra những cảm xúc đó và bắt đầu hành động cách không thỏa đáng.
Chúng ta không chỉ phải đảm trách thẩm quyền của chúng ta; chúng ta phải áp dụng nó. Vận dụng kỉ luật thực sự là loại kỉ luật duy nhất phải có. Đó là loại duy nhất mà con cái hiểu được. Khi chúng ta đưa ra hướng dẫn, chúng ta cũng cần phải mong đợi sự đáp ứng. Nếu chúng ta không đòi hỏi hành động, sẽ không có bất kỳ đáp ứng nào. Chúng ta không thể đợi cho đến khi điều đó phù hợp với mong muốn của mọi người. Chúng ta cần phải vững vàng, nếu không hướng đi của chúng ta trở thành một trò đùa. Nói chuyện và gợi ý suông thì khó có kỷ luật. Kinh Thánh nói rằng khi Lót cố gắng kích động gia đình ông rời khỏi Sôđôm, "Vậy Lót đi ra nói với các chàng rể sắp cưới con gái mình: " Hãy mau ra khỏi nơi nầy,vì Đức Giê hô va sắp hủy diệt thành. Nhưng các chàng rể tưởng ông nói đùa”.( Sáng thế ký 19:14). Rõ ràng, cách thức chỉ đạo của ông ấy là như vậy, nên gia đình ông ấy không coi lời ông nói có sự nghiêm trọng.
--Hãy đồng ý
Chúng ta không hoàn thành với ý nghĩ rằng quyền lực sẽ đạt hiệu quả của bất kỳ sự kỉ luật nào bởi ảnh hưởng cách nó được thực hiện. Vì chúng ta ở dưới thẩm quyền của Đức Chúa Trời và áp dụng các nguyên tắc của Kinh Thánh vào cuộc sống là bổn phận của chúng ta, nên kỉ luật có thể không phải là sự áp đặt quyền lực dễ chịu. Chúng ta không có quan điểm rằng kỉ luật có hướng dẫn sẽ hoạt động tốt nhất mà không gây khó chịu. Vì thế chúng ta cố gắng làm cho sự vâng lời thành một niềm vui và sự hài lòng cho cả gia đình. Chúng ta muốn mình, những người có trách nhiệm đánh giá cao những lợi ích của kỉ luật giống như Đức Chúa Trời muốn chúng ta nhận thức rõ về các giá trị của việc theo Ngài. Ngài thường nói điều gì đó như "Hãy làm điều này, và ngươi sẽ sống" hoặc "điều đó có thể tốt với ngươi".
Kỉ luật có hướng dẫn có thể được đồng ý nhiều hơn nếu nó công bằng- ít nhất là công bằng như chúng ta biết làm thế nào để được công bằng. Điều đó có nghĩa là chúng ta mong đợi cùng một hành vi đồng thuận cơ bản từ tất cả mọi người -- thậm chí (hoặc đặc biệt) từ chính chúng ta! Điều đó có nghĩa là chúng ta không chỉ đạo theo tâm trạng của mình-- cười vui với điều gì đó trong một ngày nào đó và quở trách về cùng một điều tương tự vào ngày hôm sau.
Kỉ luật có hướng dẫn  được chấp nhận nếu nó không ích kỷ. Chúng ta không nên nhấn mạnh vào "buổi tối khi ánh sáng tắt và im lặng" chỉ bởi vì đó là những gì chúng ta muốn, nhưng vì thời gian đi ngủ đúng giờ làm hài lòng một Đức Chúa Trời có trật tự và tốt cho tất cả mọi người. Chúng ta cũng không nên nói "không đọc sách cho đến khi công việc lặt vặt của gia đình xong xuôi", không phải chỉ để hoàn thành công việc của chúng ta nhưng để dạy thói quen tốt.
Nhờ "đồng ý", chúng ta không có ngụ ý là người cha sẽ là một sự thúc đẩy và làm cho mọi người theo cách riêng của mình. Ông ấy cũng không thể nào luôn vui vẻ với mọi người và không bao giờ không đồng ý với bất cứ ai. Chúng ta biết rằng sẽ không thực tế. Chúng ta chỉ đơn giản ngụ ý rằng con cái của ông ta nên biết ông ấy yêu thương và công bằng theo như cách ông ta có thể.
Chúng ta cũng không có ngụ ý là cha chúng không bao giờ luôn nghiêm trọng. Chúng ta muốn nói rằng chừng nào sự sống vẫn tiếp tục bình thường, cha là người dễ chịu và hài lòng khi con cái biết kỉ luật tốt. Nhưng tất cả các thời gian, có một sự hiểu biết rõ ràng rằng nếu một số đường hướng bị vượt quá hoặc một số quy tắc bị phá vỡ, con cái đang gặp rắc rối. Người cha phải nghiêm túc (không tức giận) vào những thời điểm đó và xử lý sự vi phạm. Chúng ta không cần nói nhiều để thông đạt điều này.
Một người cha nên nghiêm túc không chỉ khi con cái vi phạm các chỉ dẫn của mình mà còn nghiêm trang khi ônglần đầu tiên đưa ra những hướng dẫn đó. Nếu đôi khi ông ta cười và trêu chọc khi đưa ra hướng đi đúng, đừng để con cái có thể không biết khi nào sự vui vẻ đã kết thúc và lúc nào cha anh nghiêm trang. Điều đó có thể gây ra sự nhầm lẫn và bực bội đối với con cái nếu chúng phát hiện ra quá muộn rằng vào thời gian này cha mình đã ở trong một tâm trạng căng thẳng
--Hãy Thực tế
Bây giờ chúng ta muốn thảo luận một vài cách thiết thực để đưa ra kỉ luật có  hướng dẫn.
Hãy thiết lập các nguyên tắc căn bản. Có lẽ chúng ta không bao giờ thông báo hoặc treo một danh sách về các điểm nầy. Nhưng con cái chúng ta nên biết rằng chúng ta dựa trên các nguyên tắc của Kinh Thánh: tình yêu, sự vâng lời, sự chân thật, tử tế, không ích kỷ, tôn trọng và thuận phục. Danh sách này có thể tiếp tục.
Hãy thực hiện các ứng dụng. Những thuật ngữ chúng ta sử dụng ở trên là khá chung chung. Thỉnh thoảng, chúng ta sẽ phải xác định chính xác cách chúng ta hy vọng sẽ được tôn trọng những nguyên tắc này trong gia đình của chúng ta. Con cái chúng ta phải luôn hiểu từ ngữ chân thật là tiêu chuẩn trong gia đình Cơ Đốc, lời nói dối không bao giờ có hiệu quả. Con cái chưa nắm được ý nghĩa thực tế của từ ngữ, nên cần phải học biết  tôn trọng người lớn qua ngôn ngữ vâng dạ, nói năng có chủ từ nhất là không được đùa giởn thái quá với người lớn.
Bắt con cái chịu trách nhiệm về việc tạo ra các áp dụng của mình. Con cái không nên ngạc nhiên nếu chúng bị kêu gọi khai trình những tội phạm không có trong danh sách "chính thức". Người càng lớn tuổi thì họ càng có trách nhiệm hơn khi biết được một số điều mà mình không được nói. Những hướng dẫn của chúng ta cung cấp cho chúng một ý tưởng công bằng về những sự việc chúng ta đã không đặt tên cách cụ thể. Ví dụ, nếu chúng ta dạy chúng tử tế với một đứa trẻ bị bại liệt trong hội thánh, chúng sẽ không gặp khó khăn khi quyết định cách đối xử với cậu bé láng giềng bị chậm phát triển khi chúng  gặp anh ta dọc theo con suối. Giống như sinh viên làm toán trên trang giấy, chúng nên làm cho mối liên hệ giữa những nan đề cuộc sống tiêu biểu mà bạn đã nói với chúng  và những vấn đề cuộc sống khác mà chúng cần phải tự tìm ra. Đó là cách thực hiện duy nhất; bạn không thể nói với chúng về mọi tình huống mà chúng sẽ phải đối mặt. Nếu chúng phát hiện ra rằng sự thiếu hiểu biết làm cho chúng không có được điều đó, chúng  có thể sẽ không có kinh nghiệm và bao giờ cũng lơ mơ khi gặp trở ngại như vậy trong một thời gian dài!
Hãy giải quyết các sự bất thường theo từng việc dể, khó. Có lẽ con cái không ý thức rằng anh ta đang vi phạm một quy tắc và do đó bạn dễ dàng đưa ra hình phạt. Điều đó đúng đắn; nhưng bạn cần phải ít nghiêm khắc hơn với sự thiếu hiểu biết chân thật hoặc thỉnh thoảng lơ đãng, chớ không cố tình bất tuân hoặc không trung thực. Tuy nhiên, hãy thận trọng, nếu chúng ta không hiểu biết đúng vấn đề sẽ làm giảm bớt trách nhiệm của con cái, chúng trở thành những kịch sĩ bậc thầy mà không nhận thức được khó khăn trong tương lai! Và nếu việc lãng quên trở thành một lý do chấp nhận được, sự lãng quên sẽ trở nên dễ dàng hơn và sẽ mãi thường xuyên lãng quên!
Hãy có một thời khóa biểu cụ thể cho gia đình. Nếu có thời gian để ăn, thời gian đi ngủ, và thời gian thức dậy, cuộc sống gia đình là dễ dàng hơn nhiều. Thói quen làm cho mọi người có mặt tại giờ ăn rất có ích. Nếu chúng ta có một thời gian nhất định trong ngày cho việc thờ phượng Chúa của gia đình, tất cả chúng đến với Chúa, đến với nhau một cách ngọt ngào, thì thậm chí cả đứa trẻ hai tuổi cũng mong đợi điều đó.
Nếu ngày Thứ Bảy là thời gian đóng cửa các hoạt động trong tuần để chuẩn bị và dọn dẹp cho Ngày của Chúa, thói quen giúp cho điều đó xãy ra. Các bài học ở trường chủ nhật đã kết thúc, vượt qua  cơn sốt bực bội, thì các buổi nhóm sáng Chủ nhật có ý nghĩa hơn- tất cả vì một lịch trình đã được tuân theo. Nhiều hoạt động tốt sẽ chờ đợi cho đến khi chúng ta chuẩn bị thời gian thuận tiện.
Yêu cầu có sự vâng lời hoà nhã. Một số người cha dường như nghĩ rằng khi con cái vâng lời, ngay cả khi nó tranh luận và cằn nhằn, thì cũng được. Nhưng không phải như vậy. Điều quan trọng là con cái phải chấp nhận hướng đi đúng cách để thực hiện chúng. Sẽ có sự gia tăng căng thẳng nếu con cái không được giúp đỡ để đáp ứng như chúng đang làm.
 Khi các sự hướng dẫn hàng ngày được điều chỉnh cho sự vận hành gia đình cách suôn sẻ, nhu cầu về kỉ luật nghiêm ngặt sẽ giảm bớt. Nó cũng sẽ làm cho các loại hình của kỉ luật hiệu quả hơn, bởi vì đứa trẻ được dạy không chỉ những gì không làm, những gì phải làm! Phần tiếp theo cần xem xét là kỹ luật sẽ đau đớn.
--Kỉ luật là hình phạt
Một số người muốn chúng ta nghĩ rằng nếu kỉ luật có hướng dẫn của chúng ta là những gì nên có, thì không cần thiết có hình phạt nào. Một gương mẫu về cách suy nghĩ này là bài xã luận có tựa đề "Đánh đòn trong trường học có nghĩa là thất bại trong môi trường giáo dục hiện tại." Bản chất con cái có là như thế nào, đây phải là trường hợp cần thiết. Chính Chúa Jêsus Christ, vị Thầy hoàn hảo, đã gọi các em học trò của mình trở lại đường hướng nầy. Ngài không hề quở mắng vì điều đó. Ngài đã tiếp lấy điều đó mà bước đi.
Đức Chúa Trời không bao giờ dự định rằng bản chất của con cái chúng ta có thể được giảng dạy tốt đầy đủ để không bao giờ cần kỉ luật. Ngài cũng không chờ đợi sự cải đạo có thể cất bỏ nhu cầu. "Vì Chúa sửa phạt người Ngài yêu thương, Những ai được hận làm con thì Ngài cho roi cho vọt?" Anh em chịu sửa phạt,ấy là Đức Chúa Trời đối đãi anh em như con;vì có người con nào mà cha không sửa phạt? (Hê-bơ-rơ 12: 6, 7).
Ý muốn của con cái chúng ta không phải là được đối mặt và bị đưa vào chỗ khuất phục. Đó là cách duy nhất chúng sẽ bỏ cuộc. Chúng  sẽ không tự nguyện đầu phục ý muốn của mình theo ý muốn của người khác. Ý muốn của chúng ta cũng không được chinh phục trong một cuộc đối đầu. Phải cần có sự kiên trì.
Cha mẹ có thể bị cám dỗ tránh đối đầu bằng cách, thiếu cương quyết nói “không” hoặc bằng cách nào đó cố gắng tìm cách thỏa hiệp hay nương nhẹ cho con cái làm những gì chúng muốn mình làm, như mua món gì đó mà chúng vòi vỉnh. Bạn có thể thấy cha mẹ cố gắng làm điều đó trong cửa hàng, siêu thị hoặc bất cứ nơi nào bạn đi nơi công cộng. Nhưng thực tế cuộc sống không phải là như thế. Đức Chúa Trời không phải như thế; con cái của chúng ta cũng không phải như thế. Chúng sẽ bỏ lỡ một phần lớn trong việc đào tạo của chúng ta nếu chúng không được bậc thẩm quyền chế ngự.
Điều này chắc chắn không đồng ý với những gì các nhà tư tưởng hiện đại đang tư vấn cho phụ huynh và giáo viên. Hình ảnh bậc thẩm quyền của người cha là những điều được nói đến như thế này để hăm dọa chúng: “điều đó làm cho người cha từ bỏ cái được xem là quyền lực và thẩm quyền được giao phó" Một tuyên bố như vậy chứa đựng sự thật đầy đủ là nguy hiểm. Chúng ta không nên ghen tị cách ích kỉ với bậc thẩm quyền của mình, nhưng chúng ta nên tôn trọng nó như một điều mà Đức Chúa Trời ban cho vì phúc lợi vĩnh cửu của con cái chúng ta.
Mâu thuẫn không chỉ là vấn đề ý muốn của con cái chống lại ý muốn của chúng ta mà còn là ý chí của chúng chống lại ý muốn của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải giải quyết mâu thuẩn nầy cách tuyệt đối rõ ràng với con cái của chúng ta rằng, bất tuân các thẩm quyền cao hơn đều là nghiêm trọng và sự thuận phục phải trở thành một lối sống cho chúng nó. Việc chúng thuận phục thẩm quyền của chúng ta là bước đầu tiên và căn bản để học bài học lớn lao này. Thiếu bước này sẽ làm cho tất cả các bài học khác về thẩm quyền rất khó khăn, nếu không nói là không thể, để học hỏi cách thành công. Chúng ta phải đối mặt với điều đó bất cứ nơi nào nó xuất hiện. Nó phải được coi là một vấn đề nghiêm trọng vì cớ về những gì nó đại diện. Chúng ta không bao giờ có thể tiến bộ thực sự trong việc đào tạo chúng cho đến khi chúng chấp nhận ý muốn đúng đắn của người khác. Chúng không thể có được bất cứ thứ gì phước hạnh trong cuộc đời, khi mối quan hệ với Đức Chúa Trời không có sự đầu phục ý muốn của chúng  đối với Ngài.
Hãy đảm bảo bạn giải quyết các vấn đề cơ bản. Chúng ta có thể không nên vi phạm một cách nghiêm trọng như chúng ta nên có, vì nó liên quan đến một "sự việc nhỏ" như vậy. Nhưng điều gì đã vi phạm? Nó có liên quan đến một vấn đề cơ bản là- sự vâng lời, trung thực, tôn trọng . Đặt tên sự vi phạm là cái gì đó thực sự sẽ đem bài học đến chỗ quen thuộc.
Chẳng hạn, đứa trẻ có thể tự hỏi điều gì nghiêm trọng đến mức bị rầy khi rời bàn ăn để cầm một cái thìa mà không được phép, trong khi người mẹ đôi khi đã làm như vậy. Sự khác biệt là bạn nhắc nhở một đứa trẻ không được rời khỏi bàn mà không xin phép. Vấn đề thực sự không phải là cái muỗng; đó là sự không vâng lời. Gọi điều đó là sự không vâng lời làm cho có bước trừng phạt tiếp theo cách hợp lệ và công bằng cũng như dễ hiểu đối với con cái. Nếu xử lý đủ nghiêm khắc, con cái sẽ có lý do chính đáng để suy nghĩ cách làm đúng vào lần thứ hai trước khi vi phạm cùng một cách như vậy nữa.
Hình phạt là một phần cần thiết của chương trình dạy dỗ con cái. Trước khi chúng ta trừng phạt, chúng ta nên cẩn thận rằng chúng ta đã làm đúng và rõ ràng và rằng con cái ít nhất đã có thể hiểu đúng những gì được mong đợi nơi anh ta. Mặt khác, chúng ta có thể có được thói quen lắng nghe và khi đã đến thời điểm phải trừng phạt. Con cái có thể cũng rất mong muốn vượt qua điều đó. Theo kỉ luật đúng, rầy la và chỉ trích thì không kết quả. Nếu điều đó là quan trọng đủ làm một vấn đề nẩy sinh liên tục, cần phải được thực hiện biện pháp nghiêm khắc hơn.
Xem xét tuổi của con cái trong việc lựa chọn hình thức trừng phạt. Trong những năm thiếu thời, trừng phạt thân thể là một cách rất cần thiết áp dụng với con cái. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta nhiều chỉ dẫn về điều này. Đây là một vài câu Châm ngôn 19: 18 "Hãy sửa phạt con cái ngươi lúc còn hy vọng, Nhưng đừng định tâm giết nó”.  Châm ngôn 22:15 “ Sự ngu dại buộc vào long con trẻ, Nhưng roi răn dạy sẽ làm cho điều ấy lìa xa nó.” Châm ngôn 23:13-14  "Đừng bỏ qua việc răn dạy trẻ thơ; Dù đánh nó bằng roi nó sẽ chẳng chết đâu. Khi con đánh nó bằng roi, Là giải cứu linh hồn nó khỏi âm phủ”.
Khi con cái lớn lên, các phương pháp trừng phạt cũ kỹ, khác lạ cũng có thể được sử dụng. Nếu trừng phạt thể xác được sử dụng nhất quán khi chúng còn trẻ, các phương pháp khác sẽ cho kết quả chấp nhận được. Các hạn chế, các bổn phận bổ sung, hoặc lấy đi các đặc quyền có thể được sử dụng có hiệu quả. Chúng ta không đề xuất bằng cách này rằng bạn loại trừ tất cả sự đánh đòn cho con cái lớn tuổi.
Cố gắng liên quan hình phạt với hành vi vi phạm. Nếu một đứa trẻ quá ồn ào trong khi chơi, ngồi yên lặng trên một cái ghế bên cạnh bạn, hãy giúp anh ta nhận ra rằng anh ta có thể yên tĩnh. Anh ta cũng sẽ thận trọng khi làm quá nhiều tiếng ồn khi anh ta tự do đi lại. Có một người con đang nấu một bửa ăn cho gia đình, lại càu nhàu vì không được ai giúp đở, bởi vì cô cần giúp đỡ nếu không các món ăn sẽ thất bại thảm hại. Sự cai trị sử dụng cùng một nguyên tắc xấu khi việc áp đặt quyền làm cha và lạm dụng quyền đó trên con cái của mình.
Trên tất cả mọi sự, hãy nhắm mục đích cho kết quả tốt đẹp. Nếu chúng ta trừng phạt nhưng không nhận được kết quả thì sẽ tệ hơn nếu chúng ta không trừng phạt. Chúng ta có thể có lỗi khi chọc tức con cái chúng ta giận dữ như Ê-phê-sô 6: 4 cảnh báo chúng ta về điều đó. “Hỡi những người làm cha, đừng làm cho con cái mình tức giận, nhưng hãy nuôi nấng chúng trong kỷ luật và sự khuyên dạy của Chúa”.
Kết quả gì? Chúng ta đang cố gắng hướng tới ba điểm chính.
Thứ nhất, chúng ta muốn có sự trừng phạt để làm sạch lương tâm của con cái. Ví dụ, giả sử một đứa trẻ nói dối và chúng ta chỉ khiển trách và nói rằng "Ồ, con không nên làm điều đó." Nếu chúng ta cho điều đó qua đi, chúng ta sai lầm với con cái mình vì chúng ta đã dạy rằng nói dối là không nghiêm trọng. Biết được điều đó, con cái sẽ không cảm thấy có lỗi. Nếu chúng ta đánh chúng, chúng sẽ cảm thấy rằng mình phải trả giá cho tội lỗi của mình, lau ráo nước mắt và nhanh chóng trở lại cuộc sống như thường lệ. Cũng như vậy, nếu một đứa trẻ đánh cắp một cái gì đó và không bị buộc phải trả lại như một phần của sự hình phạt, thì lương tâm của anh ta sẽ không được tẩy sạch. Trên thực tế, lương tâm của anh ta vì những điều này mà đang bị hủy hoại. Nếu cho qua điều đó, cuối cùng lương tâm của anh sẽ không quấy rầy anh khi anh phạm sai lầm về sau.
Thứ hai, chúng ta phải nhấn mạnh vào sự thay đổi của tâm trí. Nếu con cái đã không vâng lời và bị trừng trị, nhưng bây giờ trông có vẻ vẫn sôi nổi hoặc láu lỉnh và kéo chân mình hoặc đạp sập những thứ xung quanh, cha mẹ vẫn còn việc phải làm với anh ta. Chúng ta có thể gây ra nhiều thiệt hại cho con cái sau này nếu chúng ta không kéo dài trừng phạt cho đến khi ý muốn của đứa trẻ bị hạn chế, và anh ta hoàn toàn vâng phục bên trong cũng như bên ngoài.
Chúng ta phải cảnh giác về một sự thay đổi nông cạn của tâm trí- đặc biệt là vào thời điểm trừng phạt. Nếu một đứa trẻ biết rằng khóc to sẽ thu ngắn mức độ trừng phạt, nó sẽ khóc rất to mà không thay đổi tâm trí mình. Lời của Đức Chúa Trời nói, "Hãy sửa phạt con cái ngươi lúc còn hy vọng, Nhưng đừng định tâm giết nó."(Châm ngôn 19:18). Hoặc nếu con cái thật tâm hối lỗi và thật lòng "Xin lỗi! Xin lỗi! " xin hãy giúp đỡ, anh ta xin lỗi rất nhanh. Con cái ương ngạnh đã được nghe nói "Xin lỗi! Xin lỗi!" khi người cha kéo chúng ra khỏi giờ thờ phượng gia đình. Con cái cần học điều đó dù là quá muộn để biết xin lỗi. Anh ta có thể bắt đầu xin lỗi sớm hơn trong lần tiếp theo! Lần này chúng ta không thể tiếp tục khoan dung mà phải bị trừng phạt vì điều đó.
Thứ ba, chúng ta phải chú ý mọi sự thay đổi của hành động. Một khi hình phạt kết thúc, cuộc sống có thể tiếp tục như trước. Đứa trẻ ngừng làm bất cứ điều gì anh ta đã bị trừng phạt. Bây giờ anh ta nên trở lại dòng suối của cuộc sống gia đình và không bĩu môi hoặc tỏ ra oán giận. Điều quan trọng là anh cảm thấy sự tha thứ và phục hồi của mình. Bây giờ vấn đề là rõ ràng, anh cần phải được cả gia đình đối xử tốt như vậy.
Không cần phải nói rằng sự trừng phạt không bao giờ nên là kết quả của sự cáu giận cá nhân. Tuy nhiên, chúng ta cần phải được cảnh báo về điều này bởi vì các hành động sai trái của con cái có thể gây phiền toái cho chúng ta. Trong khi, chúng ta bị khuấy động bởi những hành vi sai trái của con cái, nhưng không phải vì buồn phiền mà chúng ta buông trôi hay bỏ cuộc. Chúng ta không nên cưu mang thất vọng vì con cái  của chúng ta gây bối rối cho chúng ta hoặc làm chúng ta phiền muộn. (Lần tiếp theo bạn trừng phạt một đứa trẻ vì đã cư xử bậy bạ nơi công cộng, bạn hãy tự hỏi: "Tôi có nên trừng phạt nghiêm khắc về điều nầy, nếu cùng vi phạm này được thực hiện riêng tư tại gia đình?" Hoặc "Tôi có trừng phạt nghiêm khắc bằng nhau và nhất quán không?")
Việc trừng phạt trẻ em không phải là để thoả mãn cảm xúc quyền của cha mẹ. Nhưng vì chúng đã làm điều sai trái, cần phải sửa chữa vì lợi ích của chúng, và phải được thực hiện để ngăn chặn hành vi phạm tội tiếp theo. Chúng phải cảm nhận được một cảm giác mạnh mẽ dứt khoát từ phía chúng ta chống lại sai lầm nhưng không khắc nghiệt với chúng. Chúng phải cảm nhận được tình yêu của chúng ta đối với chúng trong lúc trừng phạt.
Một lý do khác là trừng trị do sự giận dữ nảy sinh là sai lầm, bởi vì nó không có hiệu quả đúng đắn. Con cái cảm thấy giận dữ cá nhân của một người cha- có lẽ sâu sắc hơn chính bản thân chúng ta. Chúng sẽ phản ứng hoặc với sự sợ hãi hoặc với sự tức giận trong im lặng của riêng mình. Điều đó gây sự chú ý của chúng từ những sai lầm của mình và chúng cảm thấy sự không nhất quán trong việc trừng trị chúng, chúng ta sẽ phạm lỗi nghiêm trọng khi chúng ta có lỗi trong việc không tự kiềm chế chính mình. Những gì Đức Chúa Trời đã nói trong Gia-cơ 1:20 có một ứng dụng ở đây: "Vì cơn giận của loài người không thực hiện sự công chính của Đức Chúa Trời."
Chúng ta nên làm gì nếu chúng ta không hợp lý và không công bằng khi chúng ta đối xử với chúng trong những điều sai lầm của con cái? Liệu chúng ta sẽ làm mất sự tôn trọng của con cái nếu chúng ta xin lỗi? Khó khăn lắm! Việc chúng ta nói với chúng rằng chúng ta đã sai lầm sẽ không làm tổn thương con cái nếu chúng biết chúng ta sai lầm. Ngoài ra, chúng ta đang được tha thứ. Họ gần như luôn đáp ứng tốt với những lời xin lỗi của cha mẹ vì họ biết chúng ta cũng là con người. Việc thất bại không có nghĩa là chúng ta mất địa vị làm cha mẹ. Chúng ta cần tiếp tục như trước đây.
Bất kể nhu cầu của chúng ta là gì khi phải trừng phạt con cái chúng ta một cách hiệu quả, thì chỉ có Chúa mới có thể thực sự đáp ứng những nhu cầu đó. Có quá nhiều quyết định vội vàng,  chúng ta phải làm điều đó khi chỉ có ân sủng và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời mới có thể giúp chúng ta biết phải làm gì. Ngay cả khi đó, Ngài phải đảm nhận cho chúng ta trong việc hành động trong lòng con cái chúng ta để đáp ứng những gì chúng cần có cho phúc lợi vĩnh cửu của chúng.
Trong khi những cân nhắc này còn chưa đầy đủ thấu đáo, những điều được trình bày trong phần này tạo ra một cơ bản của việc làm cha. Rất có khả năng chương này đã không mang lại cho bạn sự chú ý mới mẻ. Thường thì giá trị của sự suy nghĩ về một chủ đề như thế này là thúc đẩy chúng ta làm những gì mà chúng ta biết là nghĩa vụ của chúng ta phải làm.
Có một cách khác để xem kỉ luật trong gia đình mà có thể hữu ích cho chúng ta.
 --Kỉ luật là ngăn ngừa
Những câu nói của người xưa "một lượng nhỏ phòng ngừa trị giá một bảng Anh chữa lành" và "“A stitch in time saves nine” (làm ngay cho khỏi tách việc ra) là đúng đối với kỉ luật trong gia đình. Tốt nhất là tránh làm rơi li thủy tinh xuống sàn, hơn là nhặt những mảnh vỡ thủy tinh sắc bén. Có lan can ở cạnh trên cùng của vách núi thì tốt hơn là có xe cứu thương ở phía dưới chân núi. Chúng ta nên ở ngoài đó để đưa ra sự lãnh đạo hơn là chờ đợi cho đến khi mọi thứ trở nên tồi tệ và sau đó mới có những biện pháp ngăn ngừa khắc nghiệt.
Chẳng hạn, có thể những con cái đang bồn chồn và một chút kiểu cách nên không có bất cứ điều gì mang tính xây dựng để thi hành- hoặc ít nhất là không làm như vậy. Một số hướng cụ thể về những gì chúng  nên làm có thể tránh được các nan đề. Một vài điều nên làm trên đường đi sẽ tránh được sự cần thiết của nhiều điều không nên làm. Một người cha, bất cứ khi nào thấy con cái của mình bắt đầu trở nên cáu kỉnh trong những chuyến đi lâu dài, sẽ dừng xe lại và nói, "Mọi người đều chạy đến chỗ rải đá trên đường đi!" Khi ông ta kêu con cái lên xe, chúng lại tươi tỉnh và sẵn sàng lên đường một lần nữa.
Thật quá khó cho chúng ta nghĩ đến điều gì đó để chúng làm - công việc lặt vặt, nhiệm vụ, trò chơi để chơi, một quyển sách đọc? Có lẽ chúng ta tạo ra một số nan đề kỉ luật hình phạt của chúng ta nếu chúng ta cảm thấy quá lười biếng để đưa ra những hướng tích cực cần thiết.
Nhờ cảm nhận con cái cảm biết như thế nào, đôi khi chúng ta có thể tránh được sự cần thiết phải đối đầu. Nếu chúng ta nhận thấy chúng cảm thấy gắt gỏng, chúng ta có thể cổ vũ chúng trước khi chúng  thể hiện tâm trạng của mình theo một cách không thể chấp nhận. Nhấn mạnh rằng chúng đáp ứng lời chào của bạn "chào buổi sáng". Hoặc chỉ ra rằng chúng  nên rứt bỏ vẻ cau có trên gương mặt của chúng. Khi con cái lớn tuổi hơn, nên ở gần chúng và nói chuyện với chúng, điều đó sẽ giúp chúng đối phó với bất kỳ sự thất vọng nào có thể gây ra nan đề nếu  chúng không tham dự.
Làm cha là công việc khó khăn. Điều đó không bao giờ hoàn thành trong thời gian con cái đang lớn lên. Không một cuốn sách nào có thể cung cấp tất cả các câu trả lời cho tất cả các tình huống có thể phát sinh. Một người nào đó nói, "Chỉ khi nào tôi nghĩ tôi đã có tất cả các câu trả lời, những câu hỏi đã thay đổi!" Thật đúng biết bao!
Nhưng chúng ta không bao giờ có thể bỏ cuộc. Chúng ta cũng không cần bỏ cuộc đang khi chúng ta nhìn xem Chúa, Đấng giúp đỡ chúng ta. Khi chúng ta sử dụng những phương cách của Ngài theo hết khả năng của mình, chúng ta có thể tin tưởng Ngài làm việc trong chúng ta và trong con cái của chúng ta.