Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2018

LA-MÃ BÀI BỐN MƯƠI SÁU



CAI TR TRONG S SỐNG BỞI ÂN ĐIỂN
Trong những bài trước, chúng tôi đã đề cập đến nhiều điều tiêu cực mà chúng ta cần được cứu khỏi trong sự sống của Đấng Christ: luật của tội, tinh thần thế gian, tình trạng thiên nhiên, chủ nghĩa cá nhân, tính chia rẽ, và hình trạng bản ngã. Bây giờ chúng ta tiến đến vấn đề cai trị trong sự sống.

ÂN ĐIỂN CAI TRỊ DN ĐẾN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI
La-mã 5:17 chép: “Vậy, nếu bởi sự quá phạm của một người, sự chết đã nhơn một người ấy mà làm vua rồi, thì huống chi những kẻ nhận lãnh ân điển và sự ban tứ của sự công nghĩa cách dư dật, lại sẽ do một người là Jesus Christ mà làm vua trong sự sống càng hơn là dường nào”. Đây là câu duy nhất trong Kinh Thánh nói về sự cai trị trong sự sống. Cùng với câu 17, câu 21 chép: “Hầu cho như tội lỗi đã nhơn sự chết mà làm vua thể nào, thì ân điển cũng phải nhơn sự công nghĩa mà làm vua thể ấy, để dẫn đến sự sống đời đời, bởi Jesus Christ, Chúa chúng ta”. Có lẽ anh em đã nghe nói ân điển phong phú, nhưng chưa có khái niệm về ân điển cai trị. Nhưng ân điển là một vị vua cai trị trên mọi sự. Mặc dầu theo văn bản, câu 21 đi sau câu 17, nhưng trong kinh nghiệm, câu 21 lại đi trước. Theo câu 21, ân điển cai trị dẫn đến sự sống đời đời, có nghĩa là sự cai trị của ân điển dẫn đến sự sống đời đời. Chúng ta sẽ cai trị trong sự sống đời đời này.

Mặc dầu có nhiều sách Cơ-đốc nói về đắc thắng và tình trạng đắc thắng, nhưng tôi không biết có quyển nào nói về cai trị trong sự sống. Nhiều sách đã viết về đồng trị với Đấng Christ trong Vương Quốc Ngàn Năm. Nhưng cai trị trong sự sống không phải là vấn đề chỉ dành cho tương lai. Điều này nên là kinh nghiệm của chúng ta ngày nay. Tôi không hài lòng với những lời hứa về việc làm vua trong tương lai; tôi mong muốn cai trị trong sự sống như vua ngày nay. Trong 5:17, Phao-lô không nói đến Vương Quốc Ngàn Năm. Nếu xem xét câu này trong văn mạch, anh em sẽ nhận thấy Phao-lô đang nói về đời sống hằng ngày của chúng ta hiện nay. Ngợi khen Chúa vì thậm chí ngày nay chúng ta cũng có thể làm vua trong sự sống!

TIẾP NỐI PHÚC ÂM GIĂNG
Trước khi khảo sát sâu hơn vấn đề cai trị trong sự sống, chúng ta cần xem xét mối quan hệ giữa Phúc Âm Giăng và Sách La-mã. Sách La-mã là phần tiếp theo của Giăng. Giăng 1:4 chép: “Trong Ngài có sự sống”, và câu 14 của chương này chép: “Đạo (nguyên văn: Lời) đã trở nên xác thịt, đóng trại giữa chúng ta, đầy ân điển và lẽ thật (nguyên văn là thực tại)”. Câu 16 chép tiếp: “Bởi từ trong sự đầy dẫy của Ngài mà chúng ta đều nhận được cả, và ân điển gia trên ân điển”. Như vậy, trong chương đầu của Phúc Âm Giăng, chúng ta có sự sống và ân điển. Trong Giăng 10:10, Chúa Jesus phán: “Còn Ta đã đến hầu cho chiên được sự sống, và được càng dư dật”. Giăng chương 8 nói về một số điều tiêu cực, chẳng hạn như tội và sự chết. Câu 24 chép: “Nếu các ngươi chẳng tin Ta là Đấng hằng hữu, thì các ngươi chắc chết trong tội lỗi mình”. Điều này có nghĩa là những ai không tin Chúa Jesus sẽ tiếp tục ở trong sự chết. Hơn nữa, trong câu 34, Chúa có một lời nói về tình trạng làm nô lệ cho tội: “Quả thật, quả thật, Ta nói cùng các ngươi, hễ ai phạm tội là tôi mọi của tội lỗi”. Trong câu 36, Chúa nói về việc được giải phóng: “Vậy, nếu Con buông tha (hoặc: giải phóng) các ngươi, thì các ngươi được tự do thật”. Những người ở dưới ách nô lệ của tội và sự chết có thể được Con sống động của Đức Chúa Trời, là thực tại sống động, giải phóng. Vì vậy, trong Phúc Âm Giăng chúng ta có Sự sống, ân điển và sự sống dư dật, tội, sự chết, tình trạng nô lệ và tình trạng được giải phóng khỏi tội và sự chết.
Tất cả những điều này cũng được tìm thấy trong Sách La-mã, là Sách khai triển thêm lẽ thật về những điều này. Mặc dầu cả Sách Giăng lẫn Sách La-mã đều nói đến nhiều đề tài giống nhau và thậm chí dùng những từ giống nhau, nhưng Phúc Âm Giăng không nói về ân điển cai trị, cũng không nói về cai trị trong sự sống. Việc sử dụng từ “cai trị” trong Sách La-mã liên quan đến ân điển và sự sống cho thấy sự khai triển quan trọng về những gì đã được đề cập đến trong Phúc Âm Giăng. Mặc dầu Phúc Âm Giăng phong phú, sâu sắc, và mặc dầu Phúc Âm Giăng nói về sự sống dư dật, nhưng Phúc Âm này không nói gì về sự cai trị của ân điển hay về sự cai trị của sự sống. Vì Phao-lô là một người cai trị trong ân điển và trong sự sống nên ông có thể nói về những điều như vậy trong Sách La-mã. Khác với nhiều Cơ-đốc nhân ngày nay, Phao-lô không chờ đợi Vương Quốc Ngàn Năm để đồng trị với Đấng Christ.
Trong La-mã chương 5, chúng ta được biết ân điển cai trị và những người nhận được ân điển dư dật có thể cai trị trong sự sống. Vì ân điển cai trị dẫn đến sự sống, đời đời nên chúng ta cũng có thể cai trị trong sự sống.
Cai trị là làm vua, là đánh bại một điều gì đó và cai trị điều ấy. Cai trị cũng có nghĩa là có lãnh thổ hay vương quốc. Đời sống Cơ-đốc chúng ta ngày nay không chỉ là chiến thắng và đắc thắng, mà còn phải là một đời sống của vua, một đời sống cai trị. Hằng ngày chúng ta có thể là những vị vua.
CAI TRỊ TRÊN BA K THÙ CHÍNH
Là vua cai trị trong sự sống, chúng ta phải đánh bại các kẻ thù và cai trị chúng. Đừng xem vợ hay chồng là kẻ thù phải cai trị. Theo cả Phúc Âm Giăng lẫn Sách La-mã, kẻ thù chính của chúng ta là tội, sự chết, và Sa-tan. Thậm chí tính nóng nảy của anh em cũng không phải là kẻ thù chính. Nếu tội, sự chết, và Sa- tan bị đánh bại, tính nóng nảy của anh em cũng sẽ bị đánh bại và thậm chí còn trở nên điều gì đó dễ thương. Tội là điều làm cho tính nóng nảy của anh em dễ ghét. Cũng theo nguyên tắc này, lý do bản ngã xấu xí như vậy là vì tội, sự chết, và Sa-tan cư ngụ trong chúng ta. Nếu những điều này bị chinh phục, thì ngay cả bản ngã của chúng ta cũng đẹp đẽ. Vì vậy, chúng ta chỉ có ba kẻ thù chính -tội, sự chết, và Sa-tan.
Phao-lô đề cập đến những kẻ thù này trong Sách La-mã. Trong 8:2, là câu nói về luật của tội và sự chết, chúng ta thấy hai kẻ thù là tội và sự chết. Kế đến trong 16:20, Phao-lô nói đến Sa- tan: “Đức Chúa Trời của sự bình an sẽ kíp chà nát Sa-tan dưới chân anh em”. Đừng mong làm vua đối vợ hay chồng mình. Những anh em làm chồng ơi, Chúa chỉ định anh em làm đầu của vợ, chứ không phải làm vua cai trị vợ. Cha mẹ không nên làm vua trên con cái. Nhưng chúng ta phải cai trị như vua trên tội, sự chết, và Sa-tan. Đối với những thành viên trong gia đình và các anh chị em trong Hội Thánh, chúng ta là tôi tớ. Nhưng đối với tội, sự chết, và Sa-tan, chúng ta làm vua.

ĐỨC CHÚA TRỜI
ĐƯC BAN PHÁT VÀO TRONG CHÚNG TA
ĐỂ LÀM PHẦN HƯỞNG CỦA CHÚNG TA
Nếu muốn biết ân điển cai trị dẫn đến sự sống đời đời nghĩa là gì, chúng ta phải có hiểu biết đúng đắn về ân điển. Ân điển là chính Đức Chúa Trời được ban cho chúng ta trong Đấng Christ và được ban phát vào trong linh để làm phần hưởng của chúng ta. Nếu hiểu biết Kinh Thánh thấu đáo, chúng ta sẽ nhận biết Đức Chúa Trời không có ý định ban cho chúng ta điều gì khác hơn chính Ngài. Mọi sự khác hơn Đức Chúa Trời là hư không. Vị vua khôn ngoan Sa-lô-môn đã nói: “Hư không của sự hư không; thảy đều hư không” (Truyền. 1:2). Trong lời của sứ đồ Phao-lô, mọi sự ngoài Đấng Christ đều là phân (Phi. 3:8). Phần hưởng duy nhất của chúng ta là chính Đức Chúa Trời, và ân điển là Đức Chúa Trời như phần hưởng để chúng ta dự phần, kinh nghiệm, và vui hưởng.
Nếu xem xét Giăng 1:1 và 1:14 theo văn mạch, sẽ thấy ân điển là Đức Chúa Trời đến để được ban phát vào trong chúng ta cho chúng ta vui hưởng. Giăng 1:16 chép: “Bởi từ trong sự đầy dẫy của Ngài mà chúng ta đều nhận được cả, và ân điển gia trên ân điển”. Trong La-mã 5:17, Phao-lô nói về việc không những nhận lãnh ân điển mà là ân điển dư dật. Vì ân điển sống động và phát triển nên ân điển dồi dào. Ân điển dồi dào này cũng cai trị. Ân điển không phải là một yếu tố không có sự sống, mà là một Thân Vị sống động, thậm chí là chính Đức Chúa Trời.
HAI VỊ VUA
Trong La-mã chương 5, cả tội lẫn ân điển đều được nhân cách hóa. Như câu 21 cho thấy, tội hay ân điển đều có thể cai trị, ân điển cai trị cách tích cực, còn tội cai trị cách tiêu cực. Tội là hiện thân của bản chất xấu xa của Sa-tan trong xác thịt chúng ta, còn ân điển là Đức Chúa Trời trong Đấng Christ hiện thân trong linh chúng ta. Vì vậy, bên trong chúng ta có hai vị vua -tội và ân điển. Trong xác thịt, chúng ta có vua tội, còn trong linh, chúng ta có vua ân điển. Trong chúng ta có một cuộc chiến đang diễn ra giữa hai vua này.

NHN LÃNH ÂN ĐIỂN DƯ DẬT
Có lẽ anh em tha thiết muốn biết làm thế nào có được ân điển dư dật. Cách duy nhất để có ân điển là nhận lãnh ân điển. Khi nhận lãnh, chúng ta không lao khổ hay trả giá. Chúng ta chỉ nhận mà thôi. Cả Giăng và La-mã đều nói về việc nhận lãnh ân điển. Chúng ta đã thấy Giăng 1:16 nói từ trong sự dầy dẫy của Ngài, chúng ta dã nhận được ân điển gia trên ân điển. Trong La- mã 5:17, Phao-lô nói về việc nhận lãnh ân điển dư dật. Chúng ta cần đến với chính Đức Chúa Trời là ân điển và nhận lãnh ân điển nhiều lần cho đến khi đầy dẫy ân điển. Chỉ khi nào đầy dẫy ân điển chúng ta mới có thể kinh nghiệm sự cai trị của ân điển. Khi ân điển được phép đầy dẫy chúng ta, ân điển mới dồi dào trong chúng ta, và khi ấy ân điển cai trị trong chúng ta. Ân điển cai trị luôn luôn theo sau ân điển dồi dào.
Nếu chúng ta thiếu ân điển, ân điển không thể cai trị trong chúng ta. Chỉ khi nào ân điển đầy ắp và tuôn tràn ra từ chúng ta, chúng ta mới kinh nghiệm sự cai trị của ân điển. Khi ân điển cai trị, thì tội, sự chết, Sa-tan bị đánh bại và ở dưới chân chúng ta, còn chúng ta trở nên những vị vua trong ân điển. Khi ân điển cai trị trong chúng ta, chúng ta cai trị trong sự sống.
Đừng cho rằng kinh nghiệm việc cai trị trong sự sống bởi ân điển là điều không thể có được. Tôi có thể làm chứng rằng chắc chắn chúng ta có thể cai trị trong sự sống. Bất cứ khi nào chúng ta đầy dẫy ân điển, ân điển tuôn tràn ra và cai trị. Khi ấy bởi ân điển, chúng ta cai trị trong sự sống trên tội, sự chết, và Sa-tan. Không những chúng ta được giải thoát khỏi ba kẻ thù chính mà còn cai trị chúng. Nguyên tắc cai trị trong sự sống được biểu lộ trong chương 5, nhưng kinh nghiệm việc cai trị trong sự sống ở trong chương 8. Cai trị trong sự sống lớn hơn và cao hơn được cứu trong sự sống của Đấng Christ.

MỞ RA ĐỂ ĐƯỢC ĐẦY DẪY
Trong vấn đề này, giáo lý, dạy dỗ, và khuyên lơn không giúp ích gì. Theo một ý nghĩa, thậm chí lời cầu nguyện của chúng ta cũng không hiệu quả trong việc làm cho chúng ta có thể cai trị trong sự sống bởi ân điển. Điều duy nhất có hiệu quả là đến với nguồn thần thượng và mở chính mình ra từ những nơi sâu thẳm của bản thể để được đầy dẫy Đức Chúa Trời là ân điển. Để được đầy dẫy, chúng ta phải xin Chúa cất bỏ mọi ngăn cách và mọi cản trở. Chúng ta cần cầu nguyện: “Chúa ơi, con bằng lòng để Ngài cất đi mọi điều ngăn trở. Con muốn giữ chính mình trực tiếp mở ra cho Ngài. Chúa ơi, xin đầy dẫy con cách trọn vẹn bằng chính Ngài là ân điển”. Bất cứ ở đâu, dù là nơi làm việc, trường học, hay ở trong xe, anh em hãy mở chính mình ra cho Chúa để được Ngài là ân điển đầy dẫy. Đó là ý nghĩa của việc nhận lãnh ân điển dư dật. Khi nhận lãnh ân điển như vậy, anh em sẽ được đầy dẫy ân điển, và cuối cùng, ân điển sẽ tuôn tràn từ trong anh em. Rồi bởi ân điển, anh em sẽ cai trị trong sự sống trên tội, sự chết, và Sa-tan. Trong kinh nghiệm của anh em, ba kẻ thù này sẽ hoàn toàn bị đánh bại.
Tội, sự chết, và Sa-tan vẫn đang hành động trong chúng ta. Nhưng nếu đến với nguồn thiên thượng và mở chính mình cách thông suốt để được đầy dẫy ân điển, chúng ta sẽ cai trị trên những điều đó trong sự sống. Đó là nhu cầu của chúng ta ngày nay trong nếp sống Hội Thánh. Mặc dầu tôi quí mọi điều trong Phúc Âm Giăng, nhưng chúng ta phải đi từ Giăng đến La-mã 5:17 và 21 để nhận lãnh ân điển dư dật hầu ân điển có thể cai trị bên trong và chúng ta có thể cai trị trong sự sống.