SỰ TỰ DO CỦA LINH TRONG
LINH CHÚNG TA
(3)
III. SỰ NỘI CƯ CỦA ĐẤNG CHRIST LÀ LINH
Mặc dầu
trong La-mã 8:1-6, chúng ta thấy rõ sự tự do của luật của Linh Sự Sống, nhưng khó có thể thấy
trọng điểm của bảy câu tiếp theo. Tuy nhiên, nếu vào sâu trong ý tưởng của phần
này, chúng ta sẽ thấy trong đó Phao-lô tìm cách cho biết một điều gì đó khác
hơn tội đang cư trú trong chúng ta. Trong 7:20, Phao-lô nói: “Song nếu tôi làm
điều tôi không muốn,
thì chẳng còn phải là tôi làm điều đó nữa, bèn là tội ở
trong tôi”. Như vậy, La-mã chương 7 phơi bày tội nội cư. Như chúng ta đã thấy,
La-mã chương 8 tương phản với La-mã chương 7 cách rõ nét. La-mã chương 7 có ách
nô lệ; La-mã chương 8 có sự tự do. La-mã chương 7 có Luật; La-mã chương 8 có
Linh. La-mã chương 7 có xác thịt; La-mã chương 8 có linh của chúng ta. Hơn nữa,
La-mã chương 7 có tội nội cư. Theo La-mã chương 8, điều gì nội cư trong chúng ta? Đó là Đấng Christ, Đấng Christ Nội Cư. Trong La-mã
chương 7, chúng ta có tội nội cư như nhân tố chính của moi sự khốn khổ. Trong La-mã chương
8, chúng ta có Đấng Christ
Nội Cư là
nhân tố của
mọi phước hạnh.
Nếu Đấng Christ không phải là Linh thì
Ngài không thể nội cư trong chúng ta. Ngài phải là Linh để nội cư trong chúng
ta. Trong câu 9 và 10, chúng ta thấy ba từ đồng nghĩa hoán đổi được cho nhau:
“Linh của Đức Chúa Trời”, “Linh của Christ”,
và “Christ”. Hơn nữa, câu 11 nói đến
Linh Nội Cư. Những từ đồng nghĩa
này cho thấy và chứng tỏ rằng Đấng Christ
là Linh Nội Cư. Chắc chắn “Linh của Đức
Chúa Trời” trong câu, 9 là “Linh Sự Sống”
trong câu 2. Sau
khi Phao-lô đề cập “Linh của Đức Chúa Trời”, ông nói về “Linh của Đấng Christ” và chính “Đấng Christ”. Sau đó trong câu 11, ông nói đến Linh Nội
Cư.
Điều này có
nghĩa là “Linh của Đức Chúa Trời” là “Linh của Đấng Christ”, và “Linh của Đấng Christ” là chính “Đấng Christ”. Như vậy, Đấng Christ ở trong chúng ta là Linh
Nội Cư. Ngài là “Linh Sự Sống”,
Ngài là “Linh của Đức Chúa Trời”, và Ngài cũng là “Linh của Christ” đang cư ngụ trong chúng
ta để có thể truyền chính Ngài là sự sống
cho chúng ta. Đấng Christ
không những
truyền sự sống
cho linh chúng ta (c. 10) mà còn truyền sự sống cho tâm trí chúng ta (c. 6) và
cho thân thể hay chết của chúng ta (c. 11). Vì vậy, Đấng Christ bây giờ là sự sống trong Thánh Linh (c.
2), sự sống
trong linh chúng ta (c. 10), sự sống
trong tâm trí chúng ta (c. 6), và sự sống
trong thân thể hay chết của chúng ta (c. 11). Đấng Christ là sự sống với sự phong
phú gồm bốn phương diện.
Mặc dầu
Sách La-mã đã ở trong tay tôi nhiều năm, nhưng chỉ gần đây tôi mới thấy Đấng Christ là sự sống gồm bốn phương
diện. Đấng Christ
là sự sống
cho chúng ta với sự phong phú gồm bốn phương diện được tăng cường. Ngài không
những là sự sống trong Linh Thần Thượng và trong nhân linh mà còn là sự sống
trong tâm trí chúng ta. Hơn nữa, Đấng Christ
có thể là sự
sống cho thân thể hay chết của chúng ta. Nói cách khác, bây giờ Ngài là sự sống
trong Đức Chúa Trời cũng như sự sống trong dân của Đức Chúa Trời. Đó là điểm
chính của 8:7-13. Trọng điểm là Đấng Christ
là Linh Nội
Cư là sự sống cho chúng ta với sự phong phú gồm bôn phương diện. Ngài thật
phong phú. Ngài nâng đỡ linh
của chúng ta, cung ứng cho tâm trí chúng ta, và thậm chí làm sống động thân thể
hay chết của chúng ta. Sự sống này, tức chính Đấng Christ, là sự sống mà chúng ta vui hưởng ngày nay. Nguyện
Chúa bày tỏ điều này cho chúng ta cách trọn vẹn, không chỉ theo giáo lý mà còn
theo kinh nghiệm. Tất cả chúng ta phải thấy Đấng Christ của
mình là Linh Nội Cư như sự sống với sự phong phú gồm bốn phương diện.
A.
Xác Thịt
La-mã 8:7
chép: “Bởi chưng chí hướng của xác thịt thù nghịch với Đức Chúa Trời, vì nó
không phục luật pháp của Đức Chúa Trời, lại cũng không thể phục được”. Câu này
nhấn mạnh đến việc xác thịt là vô vọng. Nếu tâm trí đặt nơi xác thịt thì nó
cũng trở nên vô vọng. Bất cứ điều gì hiệp một với xác thịt đều vô vọng. Đừng
nghĩ anh em có thể thánh hóa được xác thịt. Điều đó là không thể. Xác thịt là
xác thịt, và xác thịt hoàn toàn vô vọng. Đừng bao giờ hi vọng gì nơi xác thịt. Chúng ta
không bao giờ có thể cải thiện xác thịt. Đức Chúa Trời đã quyết định dứt khoát
rằng xác thịt phải bị kết liễu vì nó cực kỳ bại hoại. Đức Chúa Trời phán xét thế
hệ của Nô-ê bằng cơn lụt vì thế hệ ấy đã trở
nên xác thịt (Sáng 6:3). Khi thế hệ ấy trở nên xác thịt, Đức Chúa Trời kể nó là
vô vọng. Đức Chúa Trời nhận thấy không thể nào giải cứu, phục hồi hay cải thiện
thế hệ ấy. Dường như Đức Chúa Trời nói: “Hãy bỏ mặc thế hệ này. Ta phải triệt để
phán xét thế hệ này”. Cơn lụt phán xét là sự phán xét trên xác thịt. Chỉ khi
con người trở nên xác thịt, Đức Chúa Trời mới thi hành sự phán xét trên con người
là xác thịt. Vì vậy, đừng bao giờ nói xác thịt có thể được cải thiện. Đừng bao
giờ nghĩ xác thịt anh em ngày nay tốt hơn trước khi anh em được cứu. Dầu một
người có được cứu hay không, xác thịt vẫn là xác thịt. Xác thịt là vô vọng, và
mọi sự liên quan đến nó cũng vô vọng.
Phao-lô
nói: “Bởi chưng chí hướng của xác thịt thù nghịch với Đức Chúa Trời (hoặc: tâm
trí đặt nơi xác thịt là thù nghịch với Đức Chúa Trời)”. Xác thịt thù nghịch với
Đức Chúa Trời, và tâm trí đặt nơi xác thịt cũng thù nghịch với Đức Chúa
Trời. Tâm trí đặt nơi xác thịt không phục Luật của Đức Chúa Trời. Một tâm trí
như vậy không thể phục Luật của Đức Chúa Trời dầu nó có muốn vâng phục. Do đó,
lời phán quyết về xác thịt là lời chung thẩm. Xác thịt bị kết liễu, và những gì
liên quan đến xác thịt cũng bị kết liễu.
Phao-lô tiếp
tục ý tưởng này trong câu 8; câu ấy chép: “Mà thật, kẻ thuộc (Bản RcV: ở trong)
xác thịt không thể đẹp lòng Đức Chúa Trời”. Hễ ở trong xác thịt, chúng ta không
thể đẹp lòng Đức Chúa Trời. Đừng bao giờ nói xác thịt là tốt lành. Trong các câu 7
và 8, chúng ta thấy bốn
điểm: xác thịt thù nghịch với Đức Chúa Trời, xác thịt không phục Luật của Đức
Chúa Trời, xác thịt không thể phục Luật của Đức Chúa Trời, và xác thịt không thể
đẹp lòng Đức Chúa Trời. Đó là tình trạng của xác thịt.
B.
Sự Nội Cư Của Đấng Christ
Là
Linh
“Nhưng nếu
quả Linh của Đức Chúa Trời ở trong (hoặc: cư ngụ trong) anh em, thì anh em
không thuộc (Bản RcV: không ở trong) xác thịt, bèn là thuộc Thánh Linh (Bản
RcV: ở trong linh). Song nếu ai không có Linh của Christ, thì nấy chẳng thuộc về
Ngài” (c, 9). Nhiều câu trong Các Thư Tín bắt đầu với từ kỳ diệu “nhưng”.
Ha-lê-lu-gia về từ “nhưng”! Trong lịch sử của mình, chúng ta cần nhiều từ
“nhưng” như vậy. Chúng ta nên nói: “Ô, sáng hôm nay tôi chán nản, ‘nhưng’. Tôi yếu đuôi trong
chính mình, ‘nhưng’. Tôi hoàn toàn vô vọng,
‘nhưng’ Phao-lô
nói: “Nhưng... anh em không thuộc về xác thịt... “ Đừng bao giờ nói anh em có một
xác thịt tốt, và anh em đang ở
trong xác thịt tốt của mình. Chúng ta không nên ở trong xác thịt vì xác thịt đã
bị định tội. Nếu một căn nhà đã bị chính phủ qui tội, anh em ở trong đó là bất
hợp pháp. Cũng vậy, xác thịt đã bị Đức Chúa Trời hoàn toàn định tội, chúng ta
không nên lưu lại đó mà tranh luận rằng xác thịt của mình đã được cải thiện.
Chúng ta không nên ở trong xác thịt, nhưng ở trong linh. Linh này chỉ về nhân
linh hòa quyện với Linh Thần Thượng.
1.
Sự Nội Cư Của Linh Đức Chúa Trời
Có một điều
kiện để chúng ta ở trong linh. Điều kiện ấy là Linh của Đức Chúa Trời cư ngụ
trong chúng ta (c. 9). Từ “cư ngụ” thật sự có nghĩa là “lập nhà”. Chúng ta ở trong linh nếu Linh của Đức
Chúa Trời cư ngụ, lập nhà của Ngài trong chúng ta. Mặc dầu anh em đã dược cứu,
nhưng có lẽ Linh của Đức Chúa Trời chưa lập nhà của Ngài trong anh em. Điều này giải thích vì sao anh em
vẫn chưa ở trong linh. Mặc dầu Linh của Đức Chúa Trời ở trong anh em nhưng Ngài
vẫn chưa thể lập Nhà Ngài trong anh em. Ngài không cư ngụ trong anh em. Tôi có
thể được mời đến nhà anh em, nhưng tôi không thể lập nhà của mình trong nhà anh
em. Tôi ở đó như một người khách, không thể định cư tại đó. Cũng vậy, Linh của
Đức Chúa Trời ở trong chúng ta, nhưng có lẽ Ngài không thể cư ngụ trong chúng
ta. Ngài là khách, không phải người cư ngụ. Nếu Linh của Đức Chúa Trời có thể lập
Nhà Ngài trong chúng
ta, định cư trong chúng ta với phòng ốc đầy đủ, thì chúng ta sẽ ở trong linh và
không ở trong xác thịt. Tuy nhiên, nếu Linh của Đức Chúa Trời không có phòng để
cư ngụ thì chúng ta vẫn còn ở trong xác thịt, không ở trong linh.
2.
Sự Nội Cư Của Linh Đấng Christ
Câu 9 chép:
“Song nếu ai không có Linh của Christ,
thì nấy chẳng
thuộc về Ngài”. Ngay lập tức “Linh của Đức Chúa Trời” được đổi thành “Linh của Christ”. Không ai có thể phủ nhận
rằng điều này cho thấy “Linh của Đức Chúa Trời” là “Linh của Christ” và “Linh của Christ” là “Linh của Đức Chúa Trời”.
Phao-lô nói: “Nếu ai không có Linh của Christ
thì nấy chẳng
thuộc về Ngài”. Nếu nhận thấy Linh của Đức Chúa Trời chưa lập Nhà Ngài trong
mình thì đừng nản lòng.
Đừng nói:
“Vì Linh của Đức Chúa Trời chưa thường trú trong tôi, nên tôi bỏ cuộc”. Mặc dầu
Linh của Đức Chúa Trời chưa cư ngụ trong anh em, nhưng anh em thật có Linh của
Đức Chúa Trời là Linh của Đấng Christ.
Hễ anh em có
Linh của Đấng Christ,
thì anh em
thuộc về
Đấng Christ. Anh em không thuộc về Đấng
Christ sao? Tất cả chúng ta đều
phải tuyên bố:
“Ha-lê-lu-gia, tôi thuộc về Đấng Christ!”
Chúng ta có
Linh của Đấng Christ
bên trong và
chúng ta thuộc về Đấng Christ.
Tuy nhiên,
Linh của Đức
Chúa Trời, tức là Linh của Đấng Christ,
có cư ngụ
trong anh em hay không là vấn đề có điều kiện. Linh của Đấng Christ phải lập Nhà Ngài trong
chúng ta, phải chiếm hữu bản thể bề trong của chúng ta, để chúng ta ở trong linh.
3.
Sự Nội Cư Của Đấng Christ
Câu 10
chép: “Vậy, nếu Christ
ở trong anh
em, thì thân thể nhơn tội lỗi mà chết, còn tâm linh nhơn sự công nghĩa (hoặc: sự
công chính) mà sống”, ở đây, câu này nói Đấng Christ ở
trong chúng ta. Trong câu 9 viết là “Linh của Đức Chúa Trời” và sau đó “Linh của
Đấng Christ”. Bây giờ, trong câu 10 là
chính “Đấng Christ”.
Chắc chắn điều
này chứng minh “Đấng Christ”
là “Linh của
Đức Chúa Trời” và “Linh của Christ”.
Tất cả chúng ta phải thừa
nhận điều này. Đấng Christ
là Linh đang
ở trong chúng ta. Đây là một vấn đề lớn. Trong La-mã chương 3, Đấng Christ ở đâu? Ngài ở trên thập tự
giá, đổ huyết để cứu chuộc. Trong chương 4, Đấng Christ ở
đâu? Ngài ở trong sự phục sinh.
Nhưng trong chương 8, Đấng Christ
ở trong
chúng ta. Trong chương 6, chúng ta ở trong Đấng Christ, nhưng
trong chương 8, Đấng Christ
ở trong
chúng ta. Ở trong Đấng Christ
là một
phương diện; có Đấng Christ
ở trong
chúng ta là một phương diện khác. Trước hết, chúng ta cứ ở trong Đấng Christ, sau đó Đấng Christ cứ ở trong chúng ta (Gi. 15:4). Việc
chúng ta cứ ở
trong Đấng Christ
đem đến tình
trạng Ngài cứ ở trong chúng ta. Ở trong Đấng Christ là
điều kiện để Đấng Christ
ở trong
chúng ta! Ngợi khen Chúa vì Đấng Christ
ở trong
chúng ta. Đấng Christ
đã đem chính
Ngài vào trong chúng ta; Ngài đã trải qua một tiến trình để vào trong chúng ta.
Đấng Christ này phải cư ngụ và lập
Nhà Ngài trong chúng ta.
a. Tội Nội Cư Đem Sự Chết
Đến Cho Thân Thể
Mặc dầu Đấng
Christ ở trong chúng ta nhưng
thân thể chúng ta vẫn ở trong tình trạng chết vì tội. Sau khi đọc bài trước, là bài chúng tôi đã
nêu lên rằng Đức Chứa Trời kết án tội trong xác thịt, có lẽ một số người nói:
“Vì Đức Chúa Trời đã kết án tội, nên tội không thể hoạt động gì nữa. Thân thể của
tôi không còn chết chóc nữa mà bây giờ trở nên sống động”. Đó không phải là sự
hiểu biết đúng đắn về lời của Phao-lô. Mặc dầu Đức Chúa Trời đã kết án tội
trong xác thịt, nhưng tội vẫn tiếp tục cư ngụ trong thân thể chúng ta, do đó,
thân thể chúng ta vẫn chết chóc. Người ta tranh luận nhiều về điểm này. Một số
người nói rằng vì Đức Chúa Trời đã kết án tội trên thập tự giá nên tội đã bị vô
hiệu hóa và tín đồ không thể phạm tội. Thậm chí một số người nói rằng sau khi
chúng ta được cứu, tội bị xóa sạch hay bị nhổ tận gốc. Những giáo sư thuộc trường
phái xóa sạch này dạy rằng khi chúng ta được cứu, gốc rễ của tôi bên trong
chúng ta bị nhổ đi. Tất cả những người theo trường phái này đều tin rằng tội đã
bị xóa sạch khỏi bản thể một người được cứu.
Cách đây
khoảng 40 năm tại Thượng Hải có một thầy giảng dạy quan niệm xóa sạch này cách
mạnh mẽ. Ông bảo người ta rằng họ không thể phạm tội sau khi được cứu. Một ngày
nọ, thầy giảng này và vài thanh niên thọ giáo ông đi ra công viên tại Thượng Hải.
Công viên ấy yêu cầu phải mua vé mới được vào. Ông ấy mua ba, bốn vé để sử dụng
cho tất cả năm người. Ông ấy làm cách nào? Trước hết, một vài người cầm vé vào
công viên. Sau đó, một người trong số đó cầm các vé ấy ra và trao cho những người
ở ngoài mỗi người một vé. Điều này tiếp tục cho đến khi cả năm người đều vào
công viên. Thầy giảng ấy đã đem bốn môn đồ trẻ tuổi của mình vào cổng công viên
bằng phương cách tội lỗi ấy. Kết quả là một trong các thanh niên ấy bắt đầu
nghi ngờ sự dạy dỗ về sự xóa sạch [tội]. Anh ta tự nhủ: “Mình đang làm gì vậy?
Mình nói tội đã bị xóa sạch khỏi mình rồi. Điều này là sao vậy?” Cuối cùng
thanh niên ấy đến gặp thầy giảng và nói: “Đó không phải là tội sao?” Thầy giảng
đáp: “Không, đó không phải là tội. Đó chỉ là một sự yếu đuối nhỏ”. Dầu chúng ta có
dùng từ nào chăng nữa, tội vẫn là tội. Mặc dầu anh em có thể gọi tội với một
tên khác nhưng tội vẫn là tội. Đừng bao giờ chấp nhận một sự dạy dỗ nói rằng
chúng ta đã trở nên thuộc linh và thánh khiết đến nỗi không thể phạm tội. Nếu
chấp nhận một giáo lý như vậy, chúng ta sẽ bị lừa dối, và hậu quả sẽ thật thảm
thương.
Chúa Jesus đã hoàn thành mọi sự trên thập tự
giá, nhưng hiệu quả của những gì Ngài thực hiện chỉ được chúng ta thực tại hóa
khi ở trong Linh. Thật ra, điều gì Đấng Christ
thực hiện
trên thập tự giá cũng bao gồm chúng ta. Chúng ta thật có phần trong mọi sự Đấng
Christ đã hoàn thành trên thập tự
giá. Đó là một sự thật vinh hiển. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần kinh nghiệm điều
này. Mặc dầu tội trong thân thể chúng ta đã hoàn toàn được xử lý bởi thập tự giá
của Đấng Christ, nhưng làm thế nào kinh
nghiệm sự thật này? Cách duy nhất là ở trong Linh. Linh của Đấng Christ bao hàm tất cả. Bất cứ điều
gì Đấng Christ là, đã thực hiện, nhận được
và đạt đến đều ở trong Linh Bao Hàm Tất Cả này. Do đó, nếu muốn kinh nghiệm tất cả những
gì có trong Đấng Christ,
chúng ta cần
ở trong Linh cách thực tiễn và trong kinh nghiệm. Chính Linh Bao Hàm Tất Cả
truyền vào chúng ta mọi điều chúng ta có trong Đấng Christ.
Chúng ta
không thể xa cách Linh. Hằng ngày, hằng giờ, thậm chí từng giây phút, chúng ta
cần ở trong Linh. Đừng nói: “Đêm qua tôi có một thì giờ tuyệt vời với Chúa. Bây
giờ, tôi thánh khiết hơn các thiên sứ và mọi nan đề của tôi đều chấm dứt”. Mặc
dầu anh em có thể kinh nghiệm điều đó trong một lúc ngắn ngủi đêm qua, nhưng nếu
không cứ ở trong Linh Bao Hàm Tất
Cả, anh em có thể chìm xuống tận địa ngục. Đừng nói vì anh em đã nhận được một
khải tượng hay khải thị nào đó hoặc có một kinh nghiệm thuộc linh đặc biệt nào
đó nên anh em thánh khiết và không có nan đề. Nếu nói như vậy, về sau anh em có
thể thấy chính mình rơi vào tình trạng khốn
khổ.
Một biểu tựợng
tốt về Linh là không khí. Chúng ta cần hít thở không khí liên tục. Không bao giờ
chúng ta có thể nói: “Sáng nay tôi hít thở thật sâu, nhận thật nhiều không khí trong lành.
Bây giờ tôi đầy dẫy không khí và không cần thở nữa”. Anh em đừng bao giờ ngưng
thở và đừng bao giờ xa cách không khí. Đừng bao giờ nghĩ rằng vì đã đầy dẫy một
lần nên không cần thở nữa. Nếu ngừng thở, sau năm phút anh em sẽ chết. Kinh
nghiệm về Linh Sự Sống cũng giống như thở. Chúng ta cần thở từng giây phút.
Chúng ta phải ở lại trong Linh Ban Sự Sống, vì một khi xa cách Ngài, chúng ta sẽ
chết. Đừng nói anh em đủ điều kiện và đầy kinh nghiệm. Anh em cần phải luôn
luôn tươi mới. Tôi không quan tâm đến việc mình đã được cứu bao lâu và đã kinh
nghiệm sự phong phú của Chúa bao lâu. Tôi chỉ quan tâm đến một điều là hiện giờ
tôi đang ở trong Linh. Tôi phải ở trong Linh cách tươi mới ngay giây phút này,
Linh Ban Sự Sống giống như hơi thở, Chúng ta phải hít thở Ngài không ngừng.
b. Đấng Christ Nội Cư
Đem Sự Sống Đến Cho Linh
Chúng Ta
Mặc dầu Đấng
Christ ở trong chúng ta, thân thể
chúng ta vẫn chết chóc vì tội. Tội nội cư đã đem sự chết đến cho thân thể chúng
ta. Tuy nhiên, chúng ta không nên bối rối bởi thân thể hay chết của mình vì
linh tái sinh của chúng ta là sự sống
vì sự công chính. Đấng Christ
Nội Cư đem sự
sống đến
với linh chúng ta qua sự công chính. Sự công chính này là sự công chính của Đức
Chúa Trời, tức là Đấng Christ.
Trước hết, Đấng
Christ là sự công chính đối với
chúng ta, và do đó, Ngài cũng là sự sống
đối với chúng ta. Khi người con hoang đàng trở về nhà gặp cha, anh ta không đủ điều kiện ngồi với cha và
ăn bò con mập. Anh ta chưa mặc chiếc áo đúng đắn, tức chiếc áo tốt nhất, tượng
trưng cho Đấng Christ
là sự công
chính của Đức Chúa Trời, làm sự bao phủ để đủ điều kiện ngồi với Cha và vui hưởng
Đấng Christ là sự sống. Trước hết, chúng ta
phải có Đấng Christ
là sự công
chính của mình.
Sau đó dưới sự công chính này, dưới “chiếc áo” công chính này, chúng ta đủ điều
kiện vui hưởng Đấng Christ
là sự sống của
mình. Hễ Đấng Christ
ở trong linh
chúng ta thì linh là sự sống
vì Đấng Christ là sự công chính của
chúng ta. Bây giờ, không những Linh của Đức Chúa Trời là sự sống, mà thậm chí linh được
tái sinh của chúng ta cũng là sự sống.
Linh là chính Đấng Christ,
bây giờ là sự
sống trong linh chúng ta. Vì vậy, linh chúng ta trở nên sự sống. Đấng Christ Nội Cư đã đem sự sống đến cho linh chúng ta.
C. Truyền Sự Sống
Câu 11
chép: “Nhưng nếu Linh của Đấng đã khiến cho Jesus từ
kẻ chết sống lại ở (hoặc: cư ngụ) trong anh em, thì Đấng đã khiến cho Christ Jesus từ kẻ chết sống lại cũng
sẽ nhờ Linh Ngài ở trong anh em mà khiến thân thể hay chết của anh em lại sống
động”. Linh trong câu này là Linh của sự phục sinh. Chúng ta đã thấy linh mình
là sự sống
(c. 10) và tâm trí chúng ta cũng là sự sống
(c. 6). Bây giờ, chúng ta đến điều sau cùng của bản thể mình, là thân thể hay
chết. Thân thể chúng ta đang chết. Tuy nhiên, sự sống thậm chí vẫn được ban cho
thân thể đang chết này. Thân thể có thể dự phần trong sự sống này, được nâng đỡ
bằng sự sống
này, và được cung ứng sự sống
này nhờ Linh Ngài cư ngụ trong linh chúng ta. Chắc chắn Linh Nội Cư là Đấng Christ phục sinh (1Cô. 15:45; 2Cô.
3:17). Là Linh Nội Cư, Đấng Christ
liên tục
truyền sự sống
cho mọi phương diện của bản thể chúng ta.
Điện là
minh họa tuyệt hảo cho điều này. Mặc dầu điện đã được lắp đặt vào một tòa nhà,
nhưng dòng điện vẫn có thể bị ngăn trở. Đấng Christ, là
Linh Ban Sự Sống, đã được “cài đặt” vào bản thể chúng ta như điện thiên thượng.
Tuy nhiên, chỉ một phần nhỏ của bản thể chúng ta đã cho Ngài tự do hành động;
phần lớn bản thể chúng ta không mở ra cho Ngài, nhưng cản trở Ngài. Chẳng hạn,
tình cảm của chúng ta có thể cản trở Ngài. Vì vậy, Đấng Christ khó truyền chính Ngài là
sự sống
vào tình cảm của chúng ta. Anh em cần cầu nguyện rằng: “Chúa ơi, xin xử lý
tình cảm của con. Hãy phá vỡ tình cảm của con để Ngài có thể truyền chính Ngài
là sự sống vào đó”. Chúng ta cần có kinh nghiệm này. Đừng nhận điều này như
giáo lý hay sự dạy dỗ mà phải thực hành. Nếu thực hành điều này, anh em sẽ thấy
Đấng Christ là sự sống hiện đang ở
trong linh anh em, đang chờ cơ hội lan rộng chính Ngài vào mọi nơi và mọi lối của
bản thể anh em. Ngài đang chờ đợi để thâm nhập vào những nơi ẩn giấu của bản thể
anh em. Nếu anh em mở chính mình ra cho Ngài, thậm chí Ngài sẽ truyền chính
Ngài là sự sống
vào trong thân thể hay chết của anh em, làm cho anh em thành một người đầy dẫy
mọi phong phú của sự sống Ngài. Ngài sẽ trở thành một sự sống gồm bốn phương diện trong anh
em, để làm cho linh, tâm trí và thân thể anh em được sống động.
D. Hợp Tác Của Chúng Ta
Câu 12
chép: “Anh em ơi, dường ấy chúng ta chẳng mắc nợ xác thịt đâu, mà phải sống
theo xác thịt”. Câu này cũng chứng minh rằng sau khi được cứu, chúng ta vẫn có
thể tiếp tục sống
theo xác thịt. Nếu điều này không thể xảy ra thì tại sao Phao-lô nhắc nhở rằng
chúng ta không mắc nợ xác thịt? Chúng ta cần phải nói: “Ha-lê-lu-gia! Tôi không
mắc nợ xác thịt. Tôi không nợ nó gì cả. Tôi không mang ơn nó gì cả. Tôi đã trả
xong nợ và được giải thoát khỏi nó rồi. Tôi đã được hoàn toàn giải phóng khỏi
điều vô vọng gọi là xác thịt này. Tôi không còn mắc nợ xác thịt mà phải sống theo nó nữa”.
1. Bằng Cách Không sống Theo Xác Thịt
Phao-lô nói
tiếp: “Vì nếu anh em sống theo xác thịt thì phải chết, song nếu nhờ Linh làm
cho chết các hành vi của thân thể thì anh em sẽ sống” (8:13). Từ “anh em” ở đây
chắc chắn chỉ về những người được cứu. Vì vậy, câu này càng chứng minh rằng một
người được cứu có thể sống
theo xác thịt. Nếu sống theo xác thịt, chúng ta phải chết. Dĩ nhiên, sự chết
này không phải là chết thuộc thể mà là chết thuộc linh. Nếu sống theo xác thịt, anh em
sẽ chết trong linh. Tuy nhiên, nếu anh em nhờ Linh làm cho chết các hành vi của
thân thể-tức
là giết chết hay đóng đinh chúng-thì anh em sẽ sống. Điều này có nghĩa là anh em sẽ
sống
trong linh. Câu này tương ứng với câu 6 là câu nói rằng tâm trí đặt nơi xác thịt
là sự chết và tâm trí đặt nơi linh là sự sống. Sống theo xáe thịt chủ yếu có nghĩa
là đặt tâm trí nơi xác thịt, và tương tự như vậy, đặt tâm trí nơi xác thịt chủ
yếu có nghĩa là sống theo xác thịt. Để làm cho chết các hành vi của xác thịt,
chúng ta cần đặt
tâm trí vào linh và bước theo linh.
Ví dụ, một
chị em đi mua sắm. Chị thấy trong tiệm một món hàng trị giá giá 12,99 Mỹ kim.
Chị tự lý luận rằng: “Mỗi tháng mình kiếm được 1.200 Mỹ kim. Mình có tiêu 12,99
Mỹ kim cho quần áo thì cũng chẳng thấm vào đâu. Chúa không nghèo nàn đâu. Ngài
giàu có. Tuần vừa qua mình đã dâng 250 Mỹ kim cho việc xây cất phòng nhóm. Tiêu
12,99 Mỹ kim đâu có gì sai? Chắc chắn là Chúa rất nhân từ”. Càng lý luận, chị
càng chết. Đang khi suy nghĩ như vậy, linh chị bị đè nén. Có lẽ chị cố tự an ủi rằng: “Mình
không nên tôn giáo quá. Điều mình đang làm không có gì sai”. Tuy nhiên, càng cố
nâng linh lên, linh chị càng xuống thấp. Khi đến buổi nhóm, tất cả những gì chị
có thể làm là giữ theo hình thức và cố duy trì hình ảnh của một chị em thuộc
linh. Mặc dầu chị la lên: “Ha-lê-lu-gia”, nhưng lời đó không có sự sống và trống rỗng, đó là dấu hiệu
cho thấy chị chết trong linh. Mặc dầu bị chết trong linh, nhưng chị không ăn
năn ngay. Tuần sau chị tự hỏi không biết món hàng ấy có còn hay không. Cuối
cùng, chị mưa và đem về nhà. Vào lúc ấy, không những chị chết, mà linh chị đã bị
đặt trong hòm và chuẩn bị đem chôn. Bây giờ, khi đến buổi nhóm, thậm chí chị
không thể nói Ha-lê-lu-gia theo hình thức nữa. Chị tham dự các buổi nhóm, nhưng
ngồi đó như một xác chết. Một trưởng lão nói với một trưởng lão khác rằng: “Điều
gì đã xảy ra cho chị em ấy vậy? Cách đây hai tháng chị rất sống động. Bây giờ, có vấn
đề gì? Hôn nhân của chị có nan đề gì chăng?” Không cần đến một nan đề lớn lao
như trục trặc trong
hôn nhân để đặt chị vào hòm. Chỉ mua một món quần áo nhỏ nhặt, trị giá 12,99 Mỹ
kim cũng đã giết chết linh chị. Chị ở trong tình trạng đó cho đến một ngày chị
-ăn năn nhờ sự thương xót của Chúa.
Anh em cần
xem xét kinh nghiệm của riêng mình. Nếu khi nghĩ về một điều gì đó mà anh em
không được an nghỉ trong linh thì hãy dừng suy nghĩ ấy lại. Tâm trí anh em hãy
nhớ lại điều làm cho linh mình bất ổn. Bất cứ khi nào anh em tìm cách lý luận
và cảm thấy trống rỗng trong linh thì hãy dừng lại và quay tâm trí về linh. Anh
em cần nói: “Chúa Jesus
ôi, xin giải
cứu con. Chúa ôi, xin giải thoát con khỏi suy nghĩ làm cho con chết”. Nếu làm
như vậy, ngay lập tức anh em sẽ có sự an nghỉ, yên ủi, thỏa mãn và thậm chí được
mạnh mẽ trong linh. Hễ anh em được an nghĩ, yên ủi, và thỏa mãn ở bề trong, đó
là dấu hiệu cho thấy tâm trí anh em đặt đúng hướng. Nếu anh em không được an
nghỉ, yên ủi hay thỏa mãn mà cảm thấy tối tăm, trống rỗng và bất an, đó là dấu
hiệu cho thấy anh em đang hướng về sự chết. Trong trường hợp đó, anh em cần
quay tâm trí về linh.
Trong La-mã
chương 8, chúng ta không tìm thấy những giáo điều. Chúng ta chỉ được dặn bảo bước
theo linh. Làm thế nào có thể bước theo linh? Bằng cách chăm sóc tâm trí, luôn
đặt tâm trí vào đúng hướng. Tâm trí không nên hướng ra bên ngoài, nhưng nên hướng
vào bên trong, không hướng đến việc mua sắm bên ngoài, nhưng hướng về linh ở
bên trong. Nếu đặt tâm trí vào linh, anh em sẽ bước theo linh. Bằng cách này,
chúng ta vui hưởng Đấng Christ
và hoàn toàn
dự phần trong Linh bao-hàm-tất-cả. Chúng ta thực hiện những đòi hỏi công chính
của luật pháp Đức Chúa Trời một cách tự động và vô thức (c. 4). Hằng ngày chúng
ta vui hưởng Đấng Christ
là sự sống gồm bốn phương diện của mình. Tất
cả những gì chúng ta cần làm là chăm sóc tâm trí. Tâm trí anh em ở đâu? Tâm trí
anh em hướng về đâu? Chúng ta cần nói: “Chúa ôi, xin thương xót con và ban cho
con ân điển của Ngài để con luôn luôn hướng tâm trí về Ngài và đặt tâm trí vào
linh của con”.
2. Bằng Cách
Làm Cho Chết Những Hành Vi Của Thân Thể
Khi chúng
ta đặt tâm trí vào linh,
xác thịt bị giết chết. Bằng cách đặt tâm trí vào linh, chúng ta làm cho chết những
hành vi của thân thể. Đó là “đóng đinh xác thịt” (Ga. 5:24). Khi chúng ta muốn
đi mua sắm, đôi chân có thể muốn đi, nhưng linh thì nói: “Hãy ở trên thập tự
giá”. Đó là làm
cho chết, giết chết, hoặc đóng đinh những hành vi của thân thể. Kết quả là chúng ta sẽ
kinh nghiệm sự chết của Đấng Christ.
Kinh nghiệm
thật về sự đồng chịu đóng đinh với Đấng Christ
là làm cho
chết những hành vi của thân thể bởi Linh. Điều này không xảy ra một lần đủ cả
mà phải tập luyện liên tục hằng ngày. Mỗi hành vi của thân thể phải bị giết chết
bằng cách quay tâm trí về linh và đặt nó vào linh. Đó là phương cách “noi theo
Thánh Linh (Bản RcV: bước theo Linh)” (c. 4).
Từ “bước
đi” bao hàm cả cuộc sống của chúng ta-những gì chúng ta nói, những gì chúng ta
làm, và nơi chúng ta đến. Khi liên tục đặt tâm trí vào linh, toàn bộ bước di của
chúng ta sẽ theo linh. Chúng ta có thể gọi điều này là đời sống thánh khiết, đời
sống đắc thắng, hay đời sống vinh hiển. Dầu có gọi là gì thì điều đó cũng là sự
bày tỏ Đấng Christ
Nội Cư là sự
sống tứ
diện của chúng ta. Đó là kinh nghiệm chúng ta cần có trong nếp sống Hội Thánh.