SỰ
BAN PHÁT CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI TAM-NHẤT
THEO SỰ CÔNG
CHÍNH QUA SỰ THÁNH KHIẾT CỦA NGÀI
VÀ
DẪN ĐẾN VINH HIỂN
Điều rất quan trọng
là chúng ta nên vào trong chiều sâu của Sách La-mã và không nên đọc Sách này
cách hời hợt. Trong bài này, chúng ta sẽ xem xét vấn đề sự ban phát của Đức
Chúa Trời Tam—Nhất theo sự công chính của Ngài, qua sự thánh khiết của Ngài và
dẫn đến vinh hiển Ngài. Ở đây chúng ta có bốn từ quan trọng: ban phát, công
chính, thánh khiết và vinh hiển. Như chúng tôi đã nêu lên trong bài trước,
Phao-lô không dùng từ ban phát trong Sách La-mã. Tuy nhiên, sự kiện về sự ban
phát của Đức Chúa Trời được ngụ ý suốt cả Sách này. Trái lại, sự công chính,
thánh khiết và vinh hiển được Phao-lô đề cập đến
rõ ràng. Sự ban phát của Đức Chúa Trời là theo sự công chính Ngài, tức là dựa
trên sự công chính của Ngài. Hơn nữa, sự ban phát này là qua sự thánh khiết
Ngài. Điều đó có nghĩa là sự ban phát của Ngài trải
qua tiến trình thánh khiết. Cuối cùng, sự ban phát này dẫn đến vinh hiển của Đức
Chúa Trời, đưa đến vinh hiển của Đức Chúa Trời.
SỰ CÔNG CHÍNH
LÀ NỀN TẢNG ĐỂ ĐỨC CHÚA TRỜI BAN PHÁT
Nhiều câu trong
Sách La-mã nói về sự công chính của Đức Chúa Trời. Trong 1:17, Phao-lô nói sự
công chính của Đức Chúa Trời được khải thị trong Phúc Âm. Trong 3:21, ông nói sự
công chính của Đức Chúa Trời đã được bày tỏ, và trong 3:25 và 26 ông nói về sự
công chính của Đức Chúa Trời được tỏ ra. Trong 5:17, Phao-lô đề cập đến sự ban
tứ của sự công chính và trong 5:21, ân điển cai trị qua sự công chính. Trong
8:10, ông nói linh chúng ta là sự sống vì sự công
chính.
Những câu này cho thấy rằng trong Sách La-mã, sự công
chính là cơ sở, chỗ đứng, nền tảng cho sự ban phát của Đức Chúa Trời. Sự
ban phát Đức Chúa Trời Tam—Nhất vào trong chúng ta là theo sự công chính của Đức
Chúa Trời, không theo Luật hay mỹ đức, mà tuyệt đối theo
sự công chính của Đức Chúa Trời. Thi- thiên 89:14 nói sự công chính và sự chánh
trực là nền của ngai Đức Chúa Trời (ASV). Ngai của Đức Chúa
Trời đặt trên sự công chính của Ngài. Không có sự công chính thì ngay cả ngai của
Đức Chúa Trời cũng không có nền. Vì vậy, sự công chính rất quan trọng.
Toàn thể vũ trụ
dựa trên sự công chính của Đức Chúa Trời. Nếu thình lình không có sự công
chính, vũ trụ sẽ sụp đổ. Hơn nữa, Kinh Thánh khải thị rằng vương quốc Đức Chúa
Trời được xây dựng trên sự công chính (Hê.
1:8). Chính quyền loài người ít nhiều cũng dựa trên sự công chính. Chẳng hạn
như nếu không có công chính trên đất nước này, chính quyền đã sụp đổ. Cũng theo
nguyên tắc này, nếu không có công chính trong xã hội hay trong đời sống cá nhân
chúng ta, cả xã hội lẫn đời sống cá nhân đều sẽ sụp đổ. Sự công chính là nền chống
đỡ mà mọi sự đều đặt trên đó. Các từng trời, trái đất
và mọi sự trong vũ trụ đều được đặt trên sự công chính của Đức Chúa Trời.
Trong gia tể của
Ngài, Đức Chúa Trời Tam-Nhất mong muốn ban phát chính Ngài vào trong ba phần của
con người, vào trong linh, hồn và thân của con người.
Tuy nhiên, nếu Đức Chúa Trời không đáp ứng những đòi hỏi về sự công chính của
Ngài, Ngài không thể thực hiện việc ban phát chính Ngài vào trong chúng ta. Sự
ban phát của Ngài phải theo sự công chính Ngài.
Kinh Thánh khải
thị rằng có một mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và con người. Trong mối quan hệ
này, nhiều giao dịch đã diễn ra. Những giao dịch này phải luôn luôn dựa trên sự
công chính. Vì vậy, sự công chính của Đức Chúa Trời là đòi hỏi cơ bản đầu tiên
cho sự ban phát của Đức Chúa Trời.
NHỮNG ĐÒI HỎI VỀ SỰ CÔNG CHÍNH,
THÁNH KHIẾT VÀ VINH HIỂN CỦA
ĐỨC CHÚA TRỜI
Có ba thuộc tính
thần thượng là công chính, thánh khiết và vinh hiển, áp đặt những đòi hỏi trên
chúng ta. Công chính đối kháng tội. Tôi tin tất cả chúng ta đều biết những đòi
hỏi về sự công chính của Đức Chúa Trời. Nhưng có thể chúng ta không nhận thức
đòi hỏi về thánh khiết và vinh hiển của Đức Chúa Trời; có thể chúng ta không nhận
thức vinh hiển là một trong những đòi hỏi của Đức Chúa Trời. Trong 3:23,
Phao-lô chỉ ra rằng tất cả chúng ta đều đã phạm tội và thiếu hụt vinh hiển của
Đức Chúa Trời. Điều đó có nghĩa là chúng ta chưa thỏa đáp đòi hỏi về vinh hiển
của Đức Chúa Trời.
Sáng Thế Ký 3:24
cho thấy ngay khi con người sa ngã, họ không thể đáp ứng đòi
hỏi về sự công chính, thánh khiết và vinh hiển của Đức Chúa Trời. Câu này nói Đức
Chúa Trời “đặt tại phía đông vườn Ê-đen các chê-ru-bim với gươm lửa chói lòa, để
giữ con đường đi đến Cây Sự Sống”. Gươm tượng trưng cho sự công chính của Đức
Chúa Trời; lửa, sự thánh khiết của Đức Chúa Trời; và chê-ru-bim, vinh hiển của
Ngài. Gươm giết chết, lửa thiêu đốt
và chê-ru-bim quan sát. Vì con người đã sa ngã và trở hên tội lỗi, nên con đường
dẫn đến Cây Sự Sống bị ngăn chặn bằng sự công
chính, thánh khiết và vinh hiển của Đức Chúa Trời. Ngợi khen Chúa vì nhờ sự cứu
chuộc của Đấng Christ,
những
đòi hỏi về sự công chính, thánh khiết, vinh hiển của Đức Chúa Trời đã được thỏa
đáp và con đường đến Cây Sự Sống lại được mở ra một lần nữa. Để con người có
môi liên hệ đúng đắn với Đức Chúa Trời, ba yêu cầu này phải được thỏa đáp.
BA PHẦN
Sự công chính,
thánh khiết và vinh hiển của Đức Chúa Trời hình thành cấu trúc cơ bản của Sách
La-mã. Sách La-mã có thể được chia làm vài phần. Sau phần giới thiệu (1:1-17)
và phần về sự định tội (1:18—3:20), có các phần về xưng công chính (3:21—
5:11), thánh hóa (5:12—8:13), và vinh hóa (8:14-39). Những phần này lần lượt
liên quan đến sự công chính, thánh khiết và vinh hiển của Đức Chúa Trời. Vì vậy,
ba thuộc tính thần thượng này liên quan đến chính cấu trúc của Sách La-mã.
Ngày nay chúng
ta đang ở phần nào của ba phần
này? Câu trả lời đúng đắn là chúng ta đang ở trong phần thánh hóa. Chúng ta đã
trải qua sự xưng công chính, nhưng chưa ở trong sự vinh hóa. Tất cả chúng ta đều
được định ở
trong phần thánh hóa suốt cả đời sống Cơ-đốc trên đất. Tôi đã ở
trong phần này hơn năm mươi năm. Đừng thất vọng vì phải ở lâu trong phần này. Thời
gian dường như lâu dài đối với anh em, nhưng không lâu dài đối với Chúa, với
Ngài một ngàn năm chỉ như một ngày (2Phi. 3:8).
Mặc dầu chưa ở trong phần vinh hóa, nhưng có thể
chúng ta vui hưởng một điều gì đó về sự vinh hóa
đang khi ở trong phần thánh hóa. Chúng
ta có thể vui hưởng tiền vị hoặc trái đầu mùa của sự vinh hóa. Thỉnh thoảng khi
ở một mình với Chúa, tôi kinh nghiệm nếm
trước sự vinh hóa sắp đến. Mỗi Cơ-đốc nhân đúng đắn đều nên kinh nghiệm điều
này.
Sự ban phát của
Đức Chúa Trời phải theo sự công chính của Ngài. Nếu Đấng
Christ
không
trở nên một con người có thịt và huyết, và nếu Ngài không chết trên thập tự giá
để cất tội lỗi chúng ta đi, thì Đức Chúa Trời không thể ban phát chính Ngài vào
trong chúng ta. Khi nghe điều này, một số người có thể tranh luận: “Nói như vậy
là quá luập pháp và nghiêm khắc. Anh không biết Đức Chúa Trời là tình yêu sao?
Ngài không nghiêm khắc và luật pháp như vậy đâu. Vì Đức Chúa Trời Cha yêu
thương tôi, Ngài có thể đơn giản đến với tôi và ban phát chính Ngài vào trong
tôi dầu tôi tội lỗi đến đâu”. Quan niệm ấy bỏ qua sự kiện Đức Chúa Trời là Đức
Chúa Trời công chính. Là Đấng công chính như vậy, Ngài nghiêm khắc và luật pháp
hơn tất cả chúng ta.
Phải, Đức Chúa
Trời là Cha và Ngài thật yêu thương chúng ta. Tuy nhiên theo các ẩn dụ trong
Lu-ca chương 15, chúng ta không thể trực tiếp đến với Cha. Đứa con hoang đàng cần
người chăn (Con) tìm kiếm và tìm ra, anh ấy cần người phụ nữ (Linh) soi sáng để
được tỉnh thức, ăn năn và quyết định về nhà Cha. Chỉ nhờ sự tìm
kiếm, tìm thấy của Con và sự soi sáng của Linh, tội nhân mới có thể trở về với
Cha. Không có sự cứu chuộc của Con và sự
soi sáng của Linh, chúng ta không thể trở về nhà Cha. Hơn nữa, nếu Con không chết
cho chúng ta, Cha không có cơ sở để tiếp nhận chúng ta. Tuy nhiên, vì sự chết cứu
chuộc của Con Ngài, nên Cha có cơ sở để
tiếp nhận tất cả những ai đến với Ngài qua Đấng Christ. Điều này
cho thấy việc Cha tiếp nhận chúng ta phải theo sự công chính của Ngài. Ngoài sự
nhục hóa và đóng đinh của Đấng Christ, Đức Chúa Trời công chính không có cách
nào tiếp nhận chúng ta và truyền chính Ngài vào trong chúng ta. Nếu Đức Chúa Trời
ban phát chính Ngài vào trong chúng ta
đang khi đòi hỏi
về sự công chính của Ngài chưa được thỏa đáp,
thì Ngài tự đặt mình vào vị trí không công chính. Vì
vậy, sự ban phát Đức Chúa Trời Tam—Nhất phải theo sự công chính của Ngài.
Sự công chính của
Đức Chúa Trời đòi hỏi chúng ta phải chết vì
tội mình. Nhưng nếu chúng ta chết, chúng ta sẽ bị diệt Vong.
Vì Đức Chúa Trời không muốn chúng ta bị diệt vong nên Ngài ban Đấng
Christ
thay
thế cho chúng ta. Đấng Christ
chết
trên thập tự giá cho chúng ta theo sự công chính của Đức Chúa Trời để thỏa đáp đòi
hỏi của Đức Chúa Trời. Mục đích của sự chết Đấng Christ không phải
để chúng ta có thể lên thiên đàng khi qua đời, nhưng để thỏa đáp những đòi hỏi
công chính của Đức Chúa Trời hầu Ngài có thể ban phát chính Ngài vào trong
chúng ta.
Giả sử anh em muốn
rót nước vào một cái ly nhưng thấy cái ly không sạch. Nếu anh em rót nước trái
cây vào một cái ly bẩn, nước trái cây ấy sẽ không uống
được. Vì vậy, trước khi rót nước trái cây vào ly, trước hết anh em phải rửa sạch
cái ly. Cũng vậy, trước khi Đức Chúa Trời có thể đến trong chúng ta, Con Ngài
đã trở nên một con người và chết trên thập tự giá cho chúng ta, đổ huyết Ngài
ra rửa sạch các tội phạm chúng ta. Điều này làm cho chúng ta trở nên những chiếc
bình được rửa sạch, sẵn sàng được đổ đầy
Đức Chúa Trời Tam-Nhất. Trước khi Đức Chúa Trời có thể ban phát chính Ngài vào
trong chúng ta, chúng ta phải được rửa sạch trong huyết của Đấng Christ. Đó là
theo sự công chính của Đức Chúa Trời.
TRỞ NÊN CÔNG CHÍNH BẰNG CÁCH CHẾT
Chúng tôi đã chỉ
ra rằng Đấng Christ
chết
trên thập tự giá là để thỏa đáp những đòi hỏi
công chính của Đức Chúa Trời. Bây giờ chúng
ta cần phải tiến tới để thấy Đức Chúa Trời muốn
chúng ta cũng lên thập tự giá và chết. Nếu chúng ta không bị đóng đinh trên thập tự giá, những đòi hỏi
công chính của Đức Chúa Trời không thể được thỏa đáp trong chúng ta cách thực tế.
Theo cách nhìn của Cha công chính, không điều gì công chính hơn là chúng ta chết
trên thập tự giá. Nếu chết, chúng ta công chính về mọi phương diện. Tuy nhiên,
nếu không chịu chết, chúng ta không có sự công chính trong các mối liên hệ với
người khác và thậm chí với những điều vật chất. Chúng ta có thể đối xử không
công bình với người khác, và không quản lý của cải vật chất
của mình cách đúng đắn. Vì vậy, để công chính trước mặt Đức Chúa Trời, không những
chúng ta cần dược rửa sạch, mà cũng cần phải chết. Khi chết, chúng ta tự nhiên
được xưng công chính. Một Cơ-đốc nhân đúng đắn là người chết với Đấng Christ và hằng
ngày cư xử theo sự kiện này. Nếu sống cách
thiên nhiên, một tín đồ sẽ không công chính. Nhưng nếu kinh nghiệm sự chết của
thập tự giá, người ấy sẽ công chính trong mọi sự, với mọi người và trong mọi
phương diện.
ĐỨC CHÚA TRỜI CHỈ BAN PHÁT CHÍNH NGÀI
VÀO TRONG NHỮNG AI ĐÃ CHẾT
Chúng tôi đã nhấn
mạnh sự kiện sự công chính của Đức Chúa Trời đòi hỏi sự chết
của Đấng Christ
và
của chính chúng ta. Chúng ta được bao hàm trong sự chết của
Đấng Christ.
Khi
Ngài chết, chúng ta cũng chết, vì chúng ta chết trong Ngài. Sự chết bao-hàm-tất-cả
này nhằm thỏa đáp những đòi hỏi công chính của Đức Chúa Trời. Vì sự công chính
của Đức Chúa Trời đã được thỏa đáp, nên Đức Chúa Trời có lý
do chính đáng để ban phát chính Ngài vào trong những người được cứu chuộc và bị
đóng đinh.
Đức Chúa Trời
không thể ban phát chính Ngài vào trong những người vẫn còn sống trong sự sống
thiên nhiên, nhưng chỉ có thể ban phát chính Ngài vào trong những người đã chết.
Nếu anh em vẫn sống cách thiên nhiên, vẫn sống
trong tội và thế gian, Đức Chúa Trời không
có chỗ để ban phát chính Ngài vào trong anh em. Chỉ có cái chết của Đấng Christ và anh
em đồng chết với Đấng Christ mới
thỏa đáp đòi hỏi công chính của Ngài và tạo cho Đức Chúa Trời nền tảng công
chính để truyền chính Ngài vào trong anh em. Điều này không những áp dụng vào
thời điểm chúng ta được cứu, mà . cũng cho kinh nghiệm hằng ngày của chúng ta với
Chúa. Nếu muốn kinh nghiệm sự ban phát của Đức Chúa Trời Tam-Nhất, chúng ta phải
đứng trước mặt Ngài như những người đã bị
đóng đinh. Chúng ta phải tin và tuyên bố sự thật
về sự chết của mình với Đấng Christ trên thập tự giá. Vì khi ấy chúng ta chết
với Đấng Christ
cách
thực tế, nên Đức Chúa Trời sẽ có nền tảng để ban phát chính Ngài vào trong
chúng ta với tất cả nhữrtg phong phú của Ngài. Đó là sự ban phát của Đức Chúa
Trời theo sự công chính Ngài.
THÁNH KHIẾT VÀ PHỤC SINH
Trong 6:19, Phao-lô
nói về “sự công nghĩa (hay: sự công chính,) để làm nên
sự nên thánh”. Điều này cho thấy sự công chính dẫn chúng ta vào trong sự thánh
khiết, vào trong sự thánh hóa. Sự ban phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất diễn ra nhờ sự
thánh khiết của Ngài. Sự thánh khiết của Đức Chúa Trời liên quan đến tiến trình
ban phát của Ngài. Như sự chết của Đấng Christ là vì sự công chính thì sự phục
sinh của Đấng Christ là vì sự thánh khiết. Thật ra, Đấng
Christ
phục
sinh là chính yếu tố thánh khiết trong chúng ta. Sự thánh
khiết này làm chúng ta nảy mầm sống, sản sinh chúng ta và thánh hóa chúng ta.
Điều này hoàn toàn là vấn đề sự sống.
La-mã 8:11 chép:
“Nhưng nếu Thánh Linh của Đấng đã khiến cho Jesus từ kẻ chết sống lại ở trong anh
em, thì Đấng đã khiến cho Christ Jesus từ kẻ chết sống lại cũng sẽ nhờ
Thánh Linh Ngài mà khiến thân thể hay chết của anh
em lại sống động”. Hãy lưu ý trong câu này trước hết Phao-lô
nói về Jesus
và
sau đó về Christ
Jesus. Danh
Jesus
liên
quan đến sự chết của Ngài, và danh xưng Christ Jesus liên quan đến sự
phục sinh và truyền sự sống. Do đó, sự chết hên quan đến Jesus và việc
ban sự sống liên quan đến Đấng Christ.
Sự chết của Jesus là để thỏa
đáp sự công chính của Đức Chúa Trời, nhưng sự phục sinh của Đấng Christ là vì
sự thánh khiết của Đức Chúa Trời. Sự công chính là thủ tục của Đức Chúa Trời,
là cách Ngài làm việc, trong khi thánh khiết là bản chất Ngài. Thủ tục công
chính của Đức Chúa Trời được sự chết của Đấng Christ xác chứng,
nhưng bản chất Ngài được truyền vào trong chúng ta qua sự phục sinh của Đấng Christ. Khi sự
công chính của Đức Chúa Trời được xác chứng qua sự chết của Đấng Christ thì Đức
Chúa Trời có được một vị thế để truyền chính Ngài vào trong chúng ta qua sự phục
sinh của Đấng Christ.
Khi
Đấng Christ
phục
sinh vào trong chúng ta, Ngài truyền bản chất của Đức Chúa Trời vào trong chúng
ta. Bản chất thánh khiết này khi ấy làm chúng ta nảy mầm sống,
sản sinh chúng ta và thánh hóa chúng ta. Đấng Christ phục
sinh bên trong chúng ta là yếu tố thánh
khiết làm chúng ta sống động. Yếu tố
này làm chúng ta nảy mầm sống, sống động và sau đó thánh hóa chúng ta. Đó là sự
thánh hóa. Sự thánh hóa bao hàm một tiến trình dài bắt đầu khi chúng ta được cứu
và tiếp tục suốt cuộc đời Cơ-đốc của chúng ta. Trong tiến trình này, chúng ta
được biến đổi và thậm chí được đồng hóa theo hình ảnh Con Trưởng của Đức Chúa
Trời.
Sự thánh hóa diễn
ra qua tiến trình phục sinh. Tôi tin chắc tất cả chúng ta đều có Đấng Christ phục
sinh bên trong mình và chúng ta đang trải qua tiến trình thánh hóa nhờ sự phục
sinh. Tiến trình này thật ra là một thân vị, là chính Đấng Christ phục
sinh. Đấng Christ
trong
sự phục sinh vừa là sự thánh khiết vừa là sự thánh hóa của
chúng ta. Điểm khác biệt giữa sự thánh khiết và thánh hóa là thánh khiết chỉ về
chính yếu tố của Đấng Christ,
trong
khi thánh hóa chỉ về hành động của yếu tố ấy. Vì vậy, không những chúng ta đang
trải qua tiến trình thánh khiết, mà cũng trải qua tiến trình thánh hóa. Yếu tố
thánh khiết đang chuyển động và hoạt động trong chúng
ta để thánh hóa chúng ta.
THĂNG THIÊN VÀ
VINH HÓA
Sách La-mã không
những đề cập đến các thuộc tính công chính và thánh khiết, mà còn đề cập đến
thuộc tính vinh hiển. Sự vinh hóa bắt đầu từ thời điểm Đấng Christ thăng
thiên, và sẽ hoàn
thành khi Ngài trở lại. Sự thăng thiên của Đấng Christ là vì
vinh hiển. Vì vậy, sự chết của Đấng Christ là vì sự công chính ; của Đức
Chúa Trời, sự phục sinh là vì sự thánh khiết của Đức Chúa Trời, và sự thăng
thiên là vì vinh hiển của Đức Chúa Trời. Khi Đấng Christ trở lại,
sự vinh hóa các thánh đồ sẽ được hoàn thành.
Tư tưởng này được
tìm thấy trong La-mã chương 8. Trong câu 17, Phao-lô nói nếu chịu khổ với Đấng Christ, chúng ta
sẽ được vinh hóa với Ngài. Trong câu 18, ông nói tiếp: “Vả, tôi kể sự khổ sở hiện
nay chẳng đáng so sánh với sự vinh hiển sắp được lộ
ra cho chúng ta”. Cả cõi thọ tạo đang náo nức mong đợi “được buông tha khỏi ách
tôi mọi của sự hư nát, để vào sự tự do vịnh hiển của con cái Đức Chúa Trời” (c.
21). Trong câu 30, Phao-lô nói những người được Đức Chúa Trời tiền định, kêu gọi
và xưng công chính thì cũng đã được Ngài vinh hóa. Khi đang được thánh hóa,
chúng
ta cũng đang dược vinh hóa. Với sự thánh
hóa, chúng ta vui hưởng tiền vị của sự vinh hóa.
Chúng tôi đã chỉ
ra rằng sự vinh hóa bắt đầu với sự thăng thiên của Đấng Christ. Là tín đồ
trong Đấng Christ,
chúng
ta , được thăng thiên với Đấng Christ và đồng ngồi với Ngài trên cõi thiên thượng
(Êph. 2:6). Đấng Christ
vừa
ở trong chúng ta cách chủ quan vừa ở cõi thiên thượng cách khách quan. Đấng Christ đã đem
chúng ta vào cõi thiên thượng và Ngài đã đem cõi thiên thượng vào trong chúng
ta. Khi nhận thức sự kiện mình được dự phần trong sự thăng thiên của Đấng Christ, không những
chúng ta kinh nghiệm sự thánh hóa, mà còn kinh nghiệm sự vinh hóa. Ở
trong sự thăng thiên là ở trong
sự vinh hóa.
KINH NGHIỆM CHỦ QUAN VỀ
SỰ
CÔNG CHÍNH, THÁNH KHIẾT VÀ VINH
HIỂN
Chúng ta cần
kinh nghiệm chủ quan về sự công chính, thánh khiết và vinh hiển của Đức Chúa Trời.
Bị đóng đinh với Đấng Christ
là
kinh nghiệm sự công chính, và có Đấng Christ sống trong
chúng ta là kinh nghiệm sự thánh khiết. Theo sự công chính Ngài và nhờ sự thánh
khiết Ngài, Đức Chúa Trời Tam- Nhất được ban phát vào trong chúng ta cách đầy
trọn dẫn đến vinh hiển Ngài. Điều đó có nghĩa là kết quả của sự ban phát Đức
Chúa Trời là vinh hiển. Khi tiếp xúc hay đến thăm nhà chúng ta, người ta phải có
thể cảm nhận được chúng ta đã chết với Đấng Christ và Đấng Christ đang sống
trong chúng ta. Nếu có tình trạng như vậy, chúng ta sẽ biểu lộ sự công chính,
thánh khiết, và thậm chí vinh hiển của Đức Chúa Trời.
Ngợi khen Chúa
biết bao vì đã mở ra chiều sâu của Sách này cho chúng ta! Trong La-mã chương 3
và 4, chúng ta thấy Đấng Christ
chết
cho chúng ta và trong La-mã chương 6, chúng ta chết trong Đấng Christ. Sự chết
này theo sự công chính và vì sự công chính của Đức Chúa Trời. Trong La-mã
chương 6 đến chương 8, chúng ta thấy mình đang được thánh hóa qua sự sống động,
hoạt động, chuyển động và hành động của Đấng Christ phục
sinh trong chúng ta. Sau khi Đấng Christ phục sinh làm chúng ta nảy mầm sống
và sản sinh chúng ta, Ngài thánh hóa chúng ta. Thánh hóa bao hàm biến đổi và đồng
hóa. Khi tiến trình thánh hóa diễn ra bên trong, chúng ta bắt đầu kinh
nghiệm sự vinh hóa của Đức Chúa Trời. Kết quả của sự ban phát Đức Chúa Trời
Tam- Nhất vào trong chúng ta là vinh hiển. Nếu hằng ngày nhận lấy chỗ đứng của
mình là đồng chết với Đấng Christ, chúng ta sẽ có kinh nghiệm chủ quan về sự
công chính. Khi ấy nếu để Đấng Christ sống bên
trong, chúng ta sẽ có kinh nghiệm chủ quan về sự thánh khiết. Kết quả sẽ là
vinh hiển, tức sự biểu lộ Đức Chúa Trời từ bên trong chúng ta.
MỤC TIÊU SAU CÙNG CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
TAM-NHẤT TRONG SỰ BAN PHÁT CỦA NGÀI
Như sự công
chính là thủ tục hành động của Đức Chúa Trời và thánh khiết là bản chất Ngài,
thì vinh hiển là sự biểu lộ của Ngài. Mục tiêu sau cùng của sự ban phát Đức
Chúa Trời Tam— Nhất là Đức Chúa Trời được biểu lộ qua Thân Thể Đấng Christ. Khi Thân
Thể Đấng Christ
đã
trở nên sự biểu lộ của vinh hiển Đức Chúa Trời, thì đó sẽ là thời điểm vinh hóa
trọn vẹn. Như La-mã chương 8 cho thấy, vũ trụ náo nức mong đợi thời điểm này,
nôn nóng mong chờ bước vào sự tự do vinh hiển của con cái Đức Chúa Trời. Trong
vinh hiển này, Đức Chúa Trời sẽ được biểu lộ đầy đủ. Đó sẽ là kết quả sau cùng
của sự ban phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất.
Mỗi Hội Thánh địa
phương ngày nay phải là bức tranh thu nhỏ của sự biểu lộ vinh hiển như thế của
Đức Chúa Trời Tam— Nhất. Trong các Hội Thánh, chúng ta phải có
thể nói: “Hỡi Satan,
hãy
nhìn Hội Thánh, ở đây ngươi có thể thấy sự công chính, thánh khiết và vinh hiển
của Đức Chúa Trời”. Khi thấy điều này,
Sa-tan bắt buộc phải thừa nhận đó là kết quả của sự ban phát Đức Chúa Trời
Tam-Nhất. Vì chúng ta đều đã chết trong Đấng Christ và do
đó, chúng ta công chính theo cách nhìn của Đức Chúa
Trời, nên Sa-tan không có cơ sở nào để buộc tội hay lên án chúng ta. Bây giờ Đấng
Christ
đang
sống trong chúng ta để thánh hóa, biến đổi và đồng hóa chúng
ta theo hình ảnh của Đấng Christ. Kết quả của tiến trình này là vinh hiển.
Điều này nên là chứng cớ mà mỗi Hội Thánh trong sự khôi
phục của Chúa phải mang lấy. Trong mỗi Hội Thánh phải có nền tảng là sự công
chính của Đức Chúa Trời, tiến trình thánh khiết của Đức Chúa Trời và mục tiêu
vinh hiển của Đức Chúa Trời. Đó là sự ban phát Đức Chúa Trời Tam-Nhất theo sự
công chính của Ngài, nhờ sự thánh khiết của Ngài và dẫn đến vinh
hiển Ngài như đã được khải thị trong Sách La-mã.