Có điều gì có giá trị như đức tin của một người chăng? Có điều gì bền lâu hơn và vươn tới xa hơn đức tin của anh không? Có điều gì ảnh hưởng đến các thế hệ tương lai hơn là đức tin mà chúng được phơi bày không? Có điều gì mà bạn như một người cha muốn cho con cái của bạn hơn là một đức tin bền bỉ, cứu rỗi theo Kinh thánh chăng?
Câu trả lời đúng duy nhất cho tất cả các câu hỏi này là KHÔNG, không có gì quan trọng hơn. Chẳng có gì chúng ta muốn ban cho con cái của chúng ta hơn là một đức tin mà sẽ đưa chúng đến và giữ gìn chúng trong mối quan hệ đúng đắn với Đức Chúa Trời. Không có gì khác so sánh về giá trị với những phần thưởng mà chúng ta hi vọng -- cả cho bản thân và cho hậu thế của chúng ta. Đó là lý do tại sao chương này tập trung vào đức tin của người cha và sự quan tâm của ông trong việc truyền tải nó cho hậu thế của mình.
Vậy niềm tin của một người là gì? Chúng ta đang cố gắng truyền tải những gì cho con cái? Trong thực tế, đức tin của một người là gì?. Đó là tổng số những gì anh ta tin tưởng và sống. Không chỉ những gì anh ta nói anh ta tin nhưng những gì đức tin của anh ta buộc anh ta phải làm. Đức tin của anh tạo ra lối sống của anh. Đức tin chi phối các phản ứng của ông ta cho cả cuộc đời.
Người cha sẽ thấy đức tin của chúng như là mối liên kết giữa tất cả các thế hệ trước và các thế hệ tương lai. Cách chúng ta truyền bá đức tin vào thế hệ chúng ta sẽ ảnh hưởng đến nhiều người trong tương lai. Nếu đức tin bị bỏ rơi hoặc bằng cách nào đó không được truyền đạt bởi người cha, nó có thể bắt đầu một tiến trình rời xa Đức Chúa Trời. Đức tin sau đó bị mất đi cho các thế hệ sau bởi vì người cha thất bại. Thật là một bi kịch!
Hồ sơ Kinh Thánh cho chúng ta biết Rê-be-ca cảm thấy thế nào về đức tin. "Sau đó, Rê-be-ca nói với Y-sác: Tôi chán không muốn sống nữa vì mấy cô dâu người Hê tít. Nếu Gia-cốp kết hôn với một trong các con gái người Hê-tít, tức là một trong những cô gái của xứ nầy thì tôi còn sống làm gì nữa?"(Sáng thế ký 27:46). Bạn và tôi có nhìn thấy như thế không-- nếu con cái của chúng ta đi theo con đường của thế giới, cuộc sống của chúng ta có tốt gì không?
Suy nghĩ về nó theo cách đó làm dấy lên những câu hỏi về đức tin của chúng ta, đúng không? Đức tin của tôi có đáng giá cho tôi cách cá nhân không? Tôi có thấy nó xứng đáng để truyền cho con cái tôi không? Tôi có muốn thấy chúng đi theo các bước của tôi trong đức tin không? Liệu ước muốn vĩ đại nhất của tôi trong cuộc sống cho gia đình tôi sẽ bị đâm xuống đất nếu đức tin không trở nên quý giá đối với con cái tôi? Nếu câu trả lời của chúng ta cho những câu hỏi này là CÓ, bây giờ là thời gian để làm việc truyền đạt đức tin. Nếu câu trả lời của chúng ta không rõ ràng, chúng ta cần phải tự hỏi tại sao không.
--Để đặt giá trị trên đức tin, chúng ta có thể diễn tả nó như sau: một đức tin đáng có là một đức tin đáng truyền tải không? Nếu điều đó không quan trọng đủ đối với chúng ta mà chúng ta muốn thấy nó truyền đi, thì có điều gì đó sai trái với chúng ta hoặc với đức tin của chúng ta. Và nếu nó có giá trị và truyền tải, chúng ta cần phải khẩn cấp về việc đó. Có người đã nói, "Không có gì lớn lao đã đạt được nếu không có sự nhiệt tình" và chắc chắn chỉ có những người cha thực sự tin vào những gì họ đang làm sẽ truyền tải một niềm tin vững chắc cho thế hệ tiếp theo.
Trong chương này, chúng ta giả định rằng chúng ta coi đức tin của chúng ta đáng truyền tải tới. Chúng ta háo hức muốn nhìn thấy con cái ôm lấy nó cho riêng mình - không chỉ bởi vì chúng biết chúng ta muốn chúng mà bởi vì chúng đến cùng một chỗ mà những người ở Samaria đã làm: "Họ nói với người phụ nữ: bây giờ không còn phải nhờ những gì chị nói mà chúng tôi tin, vì chính chúng tôi đã nghe, và biết rằng Ngài thật là Cứu Chúa của thế gian"(Giăng 4:42).
Chúng ta mong các thế hệ tương lai vượt xa hơn con cái của chúng ta, là cứ duy trì đức tin cho tới khi Chúa Jêsus đến. Hôm nay chúng ta có thể làm gì để khuyến khích điều đó xảy ra?
Chúng ta biết chúng ta không thể ép buộc đức tin đối với con cái của chúng ta. Ngay cả Đức Chúa Trời cũng không làm điều đó. Ngài đã thiết kế rằng mỗi người phải chọn lựa để tin bằng tấm lòng mình. Không ai có thể vận dụng đức tin cứu độ thay cho người khác. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời cũng đã thiết kế cho các bậc cha mẹ sử dụng sức mạnh ảnh hưởng của họ. Ngài đã nói, "Hãy nuôi nấng chúng trong kỹ luật và sự khuyên dạy Chúa" (Ê-phê-sô 6: 4).
Nó được hoàn thiện bằng cách nào? Chúng ta phải bắt đầu ở cùng nơi mà chúng ta có nhiều lần trong quyển sách này – đúng đắn với người cha.
--Đức tin cá nhân
Chúng ta không thể bỏ qua hoặc đánh giá thấp sức mạnh ảnh hưởng cá nhân của người cha đối với con cái của mình. Một đoạn Kinh thánh quen thuộc hướng dẫn chúng ta biết rất rõ ràng: "hãy ân cần dạy dỗ điều đó cho con cái anh em, và phải nhắc đến khi anh em ngồi trong nhà cũng như lúc ra ngoài đường, khi anh em đi ngủ cũng như lúc thức dậy "(Phục truyền Luật lệ Ký 6: 7).
Những gì xảy ra trước câu này cũng có ý nghĩa đặc biệt. Thật vậy, đó sẽ làm cho câu 7 nên hiệu nghiệm. Đó là trọng tâm của sự việc. “anh em phải hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, mà kính mến Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Hãy ghi lòng dạ những lời mà tôi truyền cho anh em ngày nay” (Câu 5- 6). Trên cơ sở này, bạn thấy đấy,"Hãy ân cần dạy dỗ điều đó cho con cái anh em”.
Đôi khi tôi đã nghe có chép rằng "Những gì bạn tin không thật quan trọng. Chỉ cần bạn tin điều gì đó". Điều đó có thể đúng nếu không có Kinh Thánh. Nhưng Kinh thánh không để lại vấn đề quá cởi mở lại kết thúc. Nó cho chúng ta không chỉ biết rằng chúng ta phải tin mà còn phải tin điều gì. Nó cũng không để lại bất cứ câu hỏi nào cho dù chúng ta được trông đợi có tuân theo Kinh Thánh hay không. "Nếu các ngươi yêu mến Ta thì sẽ vâng giữ các điều răn Ta" (Giăng 14:15).
Đức tin như thế này đã khiến chúng ta cách biệt trong thế giới. Chúng ta đang đi về thiên đường trong khi thế giới đang tiến đến sự hủy diệt đời đời. Chúng ta không nhìn thế giới theo hướng của chúng ta. Chúng ta cũng không tìm kiếm sự chấp thuận của thế giới.
Cuộc sống của chúng ta có đem lại ấn tượng này cho gia đình của chúng ta không? Chúng có cảm thấy rằng truyền đức tin là ưu tiên hàng đầu của chúng ta không? Chúng có cảm thấy trong chúng ta rằng có lòng trung thành sâu sắc đối với Đức Chúa Trời và sự nghiệp của Ngài không? Con cái chúng ta có cảm giác rằng khi một quyết định- hoặc bất kỳ quyết định nào được đưa ra, thì Đức Chúa Trời sẽ được bày tỏ trước tiên không?
Phần còn lại cuộc thảo luận của chúng ta sẽ bao gồm ba trong số các tổ chức có ảnh hưởng nhất trong cuộc sống của con cái chúng ta- nhà riêng, trường học, và hội thánh. Đây là một trong những tài sản và người trợ giúp mạnh mẽ của chúng ta nếu chúng như chúng nên có. Chúng ta cần liên hệ với chúng một cách hợp lý và giúp chúng trở thành những gì chúng nên làm để chúng có thể giúp đỡ chúng ta trong công việc truyền bá đức tin.
-- Ngôi Nhà Truyền Đạt Đức Tin
Tại nhà, đức tin của chúng ta có khoác trang phục thật sự. Ở đây gia đình chúng ta nhìn thấy những gì chúng ta thực sự tin tưởng và có- không phải là những gì chúng ta khoác lấy cách công khai. Nhà của chúng ta phải là nơi ấm áp, hạnh phúc vì có Đức Chúa Trời ở đó. Trong nhiều ngôi nhà, có ghi một khẩu hiệu trên tường "Đấng Christ là Đầu của ngôi nhà này; Người chủ nhà không thấy được vẫn hiện diện tại mỗi bữa ăn; là Đấng lắng nghe im lặng mọi cuộc trò chuyện ". Có thể im lặng - và chưa hết đâu. Sự hiện diện của Ngài ảnh hưởng đến những gì chúng ta nghe thấy trong nhà.
Tất cả các hoạt động, ngay cả những nhiệm vụ tự nhiên, phải tập trung quanh Đức Chúa Trời. Mẹ hát bài "Kể tôi nghe câu chuyện về Jesus" đang khi đưa võng em bé. Cha nói với các cậu con trai của mình, "Chúng ta sẽ không bắt đầu dự án này sau tất cả những gì của ngày hôm nay bởi vì chúng ta sẽ có một thời gian khó khăn để học Kinh Thánh vào thời điểm tối nay". Làm thế nào chúng ta lên kế hoạch lịch trình của chúng ta, những người chúng ta thích có mặt trong nhà của chúng ta, và các hoạt động chúng ta cổ động sẽ gây ấn tượng cho con cái chúng ta về việc đức tin quan trọng như thế nào đối với chúng ta.
Các hoạt động cụ thể cung cấp cơ hội bằng vàng để quảng bá đức tin cho gia đình chúng ta. Vào giờ ăn trưa, sự chia sẻ phải được thư giãn và gia đình nên cảm thấy tự do với nhau. Các bậc cha mẹ có thể hướng dẫn những vấn đề đáng giá. Khi cuộc hội thoại tại bàn ăn nhấp nháy từ chủ đề nầy đến chủ đề kia, sự thảo luận có thể được hướng lên trời. Ngay cả những tin tức và những diễn biến trong ngày cũng là những cơ hội để nắn đúc các giá trị.
Hy vọng rằng chúng ta có thể giống như một người mà những người quen biết của ông mong muốn có đặc quyền được có mặt tại bàn của ông ấy bởi vì ông ấy làm cho nó rất thú vị và có lợi. Điều đó đã không xảy ra bởi chính nó gì cả! Để được dễ chịu và kích thích, có lẽ một người [hải nỗ lực nhiều hơn những gì người ta nhận ra.
Việc thờ phượng gia đình nên là viên đá góc của nhà chúng ta. Ở đó chúng ta, các người cha, có cơ hội lớn hơn những gì chúng ta có thể dò thấu được về việc truyền dạy gia đình về Đức Chúa Trời. Điều đó nhiều hơn một loạt các chuyển động có xếp đặt– trước tiên hát, kế đó đọc, sau đó cầu nguyện, và bây giờ tất cả đã qua. Nó có thể là một cuộc gặp gỡ các trái tim của gia đình xung quanh những điều của Đức Chúa Trời. Đây cũng là thời gian để mang đức tin của chúng ta vào những vấn đề thiết thực của cuộc sống. Bây giờ bạn có thể đặt câu hỏi hoặc để cho con cái nâng cao và dành thời gian thảo luận cho chúng. Liệu những người cha là chúng ta có thể nắm lấy cơ hội này như chúng ta đáng phải có chăng?
Những tình huống không bình thường mà một gia đình phải đối mặt tạo ấn tượng sâu sắc vào gia đình của chúng ta về đức tin của chúng ta có ý nghĩa gì đối với chúng ta. Chúng ta phải làm gì khi ai đó phải đối mặt với nguy cơ cực độ hoặc bị bệnh nặng? Gần đây, một người cha kể về việc tập hợp gia đình với nhau vào buổi trưa để cầu nguyện đặc biệt. Không nghi ngờ gì những trải nghiệm như thế này để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong trái tim của con cái chúng ta.
Con của bạn sẽ nhớ hành động và nhận xét của bạn lâu dài sau khi bạn đã quên những điều đó. Hãy nghĩ lại về ngôi nhà của bạn. Tôi có những kỷ niệm khác biệt về phản ứng của cha tôi đã diễn ra cách đây hơn ba mươi năm. Bạn có kỉ niệm như vậy nữa, tôi chắc chắn như vậy. Chúng ta có thể cảm tạ Chúa về những ấn tượng mạnh mẽ này. Những kỷ niệm tồn tại của của con cái chúng ta về niềm tin của chúng ta là gì? Chúng ta sẽ rời khỏi khía cạnh này để tiếp tục suy nghĩ về việc trường học có thể giúp gì (hoặc cản trở) chúng ta truyền tải đức tin.
--Trường học truyền đạt đức tin
Việc giáo dục con cái là một trách nhiệm gia đình. Vì vậy, đó là một trong những trách nhiệm mà các bậc làm cha phải gánh lấy. Đó không phải là ông ấy làm tất cả, không hơn gì việc ông ấy nấu ăn cho gia đình. Nhưng ông ta cần thấy rằng con cái có được một loại hình giáo dục chuẩn bị tốt để đối mặt với cuộc sống. Trong nhiều trường hợp điều đó liên quan đến việc đưa chúng đến trường học.
Điều rất quan trọng là trường học mà con cái chúng ta đi đến là loại trường học đúng. Nếu trường học không chung bước đi với ngôi nhà trong sự nhấn mạnh và thực hành, nó sẽ làm cho việc chuyển giao đức tin trở nên khó khăn hơn nhiều. Vì con cái bị ảnh hưởng bởi môi trường sống, trường học có thể ăn cắp lòng trung thành của chúng có từ ngôi nhà. Điều này thường dẫn con cái đến việc ôm lấy những giá trị của xã hội hơn là các giá trị của Kinh thánh.
Điều đã xảy ra trong 1 Sa-mu-ên 13 có thể xảy ra với chúng ta. Y-sơ-ra-ên lệ thuộc vào dân Phi-li-tin. Chúng không có thợ rèn để làm kiếm hoặc giáo. Chúng thậm chí đã đi xuống xứ Phi-li-tin để làm cho thiết bị của chúng được mài bén. Trong ngày chiến trận, Y-sơ-ra-ên không có vũ khí. Có thể tưởng tượng rằng kẻ thù của chúng nắm giữ bất cứ điều gì dân Y-sơ- ra-ên mang đến chúng. Trường học sai lầm, mặc dù trường học tự gọi mình là Cơ Đốc nhân- đã làm điều đó cho rất nhiều con cái của một người cha.
Ó rất nhiều điều về loại trường học sai trái. Giả sử chúng ta đang đưa con cái của chúng ta tới một trường học mà chúng ta tin tưởng là có đức tin lành mạnh, vậy thì sao? Thật dễ dàng để thư giãn và cảm thấy thoải mái, nghĩ rằng chúng ta đã làm được phần của mình và con cái của chúng ta đang ở trong những bàn tay tốt. Và có thể như vậy. Nhưng các giáo viên chỉ là con người, không kể đến các sinh viên khác và cha mẹ chúng. Nhiều cám dỗ và cạm bẫy có thể gặp phải.
Ví dụ, con cái có thể gặp khó khăn trong việc hiểu các tài liệu chủ đề. Hoặc chúng có thể có vấn đề gặp phải cùng với các học sinh của mình. Hoặc chúng có thể xung đột với giáo viên. Nếu chúng ta không giữ liên lạc với trường học và giáo viên, chúng ta có thể nghĩ rằng chúng ta sẽ thấy toàn cảnh trong khi chúng ta chỉ nhìn thấy một phần thôi. Những dịp này có thể trở thành một nan đề thực sự
"Ai phạm lỗi đó?" thường là một trong những câu hỏi đầu tiên phát sinh. Chỉ là con người, chúng ta có xu hướng đứng về phía con cái của chúng ta. Nếu chúng ta phát hiện ra rằng vấn đề là lỗi lầm của con cái chúng ta, chúng ta thường có xu hướng nói rằng đó là vì những gì người khác có hoặc chưa làm. Vì vậy, theo ngụ ý, đó vẫn là lỗi của người khác.
Trong những khoảnh khắc như thế này, sự đánh giá của con cái chúng ta đối với trường học đang được cân đo. Nếu chúng ta đứng về phía con cái của chúng ta chống lại trường học, con cái sẽ nhanh chóng biến khía cạnh lạnh lùng cho niềm tin rằng nhà trường phải nâng đỡ chúng ta truyền tải. Chúng ta nợ trường học, cho con cái của chúng ta và với chính chúng ta để giúp giải quyết những khó khăn để trường học có thể thành công trong công việc của mình.
Khi gia đình và trường học thống nhất trong sự nghiệp lớn lao là thực hành và truyền bá đức tin, chúng là một sức mạnh to lớn. Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận về hội thánh.
--Hội Thánh Truyền Đạt Đức Tin
Các Cơ Đốc nhân có trách nhiệm tìm kiếm một nhóm tín đồ có hành trình hướng về trời chứ không hướng về thế giới. Nhóm đó phải theo Kinh thánh, theo sự vâng phục của chúng đối với Đầu của Hội thánh, Chúa Jêsus Christ. Không chỉ những gì chúng nói mà còn những gì chúng làm phải theo đúng Kinh Thánh. Bằng cách làm như vậy, chúng sẽ sống phân rẽ cho Đức Chúa Trời và giúp các thành viên của hội thánh bước đi trong sự thánh thiện.
Là cha, chúng ta là những người lãnh đạo trong việc thấy rằng gia đình chúng ta có được một hội thánh như thế này. Nếu nhóm hội thánh mà chúng ta chọn không phù hợp với mô tả này, nó sẽ làm việc chống lại việc truyền đạt đức tin. Khung cảnh hội thánh sai lầm thực sự có thể làm cho con cái của chúng ta cảm thấy thoải mái về mối quan hệ của chúng với Chúa ngay cả khi chúng không phải nên như vậy. Một số người người cha đã phát hiện ra điều này quá muộn sau khi con cái của họ đã bị hấp thụ và gắn liền với khung cảnh hội thánh mà chúng lớn lên.
Nhưng công việc không được thực hiện khi chúng ta tìm thấy một nhóm theo đúng Kinh Thánh, thuộc linh! Sau đó chúng ta cần hỗ trợ hội thánh đó. Điều này có nghĩa là cần nhiều sự cống hiến và lòng trung thành. Nó có nghĩa là cần nỗ lực và thời gian. Nó có nghĩa là hy sinh tài chính. Nhưng nó có giá trị bởi vì hội thánh là Thân thể của Đấng Christ, gia đình của Đức Chúa Trời trên trái đất. Ở đây con cái chúng ta nên thấy chúng ta nhận được sự khích lệ và hướng dẫn. Chúng nên biết rằng chúng ta cũng chấp nhận việc sửa đổi một cách nhân ái khi chúng ta cần nó vì hội thánh quan tâm đến tâm hồn chúng ta.
Vì hội thánh bao gồm nhiều con người, sẽ có những sai lầm. Ngay cả những nhà lãnh đạo của chúng ta cũng là những con người có cùng niềm cảm xúc như mọi người chúng ta. Sự hiểu lầm có thể nảy sinh. Điều đó là bình thường ngay cả khi không phải là lý tưởng. Nhưng bi kịch thực sự phát triển khi người ta trở nên cay đắng. Nhiều người cha đã mất tích và kéo gia đình xuống con đường hư nát với anh ta bằng cách di chuyển ra nơi nào đó-- là nơi anh ta hi vọng anh ta sẽ không có bất cứ nan đề gì một trong những lần khó khăn của một hội thánh chạm trán một người cha là điều khó khăn nhất, khi nó liên quan đến gia đình của mình. Cha làm gì khi hội thánh cần cho con của mình sự giúp đỡ? Thật vậy, chúng ta rất thất vọng và có thể hơi xấu hổ khi nào đó chúng ta đã không nắm tình huống trong tay mình. Chúng ta đã hy vọng rằng sự sửa chữa từ hội thánh không cần thiết. Nhưng thời điểm đã đến.
Chúng ta có một sự lựa chọn. Chúng ta có thể khiêm tốn chấp nhận sự giúp đỡ và sửa chữa của hội thánh và vui mừng vì điều đó. Hoặc chúng ta có thể nghĩ, "Những sai lầm tôi đưa ra là hợp pháp hơn những sai lầm của bạn". Chúng ta có thể bảo vệ con cái, bào chữa, đổ lỗi cho người khác. Chúng ta có thể tấn công những người đang cố gắng giúp đỡ. (Không khó để tìm ra điều gì đó sai trái trong hồ sơ của chúng). Chúng ta có thể nói, "Vì vậy, và như thế cũng xấu như con tôi, hoặc tệ hơn; Tại sao bạn không nhận được theo anh ta? "Có rất nhiều cách để gây áp lực và trách nhiệm thoát khỏi con cái của chúng ta.
Kết quả trong con cái của chúng ta là gì? Rất có thể phản ứng của chúng sẽ giống như của chúng ta. Nếu chúng ta chấp nhận sự trợ giúp của hội thánh và sẵn sàng thực hiện các sửa đổi cần thiết, chúng cũng sẽ như vậy. Nếu chúng ta chống lại và oán giận nó, chúng cũng sẽ như vậy.
Những khoảnh khắc quan trọng này có liên quan gì đến việc truyền đạt đức tin? Tại sao, con cái của chúng ta đang nhìn xem đức tin của chúng ta hoạt động nhiều như thế. Chúng sẽ chịu ấn tượng sâu xa bởi cách chúng ta đối xử các tình huống như vậy. Nếu chúng nghe phê bình, gièm pha về hội thánh, thì tại sao chúng lại cảm thấy khác? Có những người cha cho phép gia đình có "một giảng sư giễu cợt cay độc" giảng cho bữa tối chủ nhật và sau đó tự hỏi tại sao mục vụ đó có thể đem lại ít điều tốt như vậy cho con cái của chúng.
Một số người cha cho ấn tượng rằng con cái sẽ thích những ngày tháng tốt đẹp ngày xưa giả định có ở Y-sơ-ra-ên khi "mọi người cứ làm theo ý mình cho là phải" (Các quan xét 17: 6; 21:25). Nhưng đó thực sự là những ngày xấu xa; tác giả Kinh Thánh đang cố gắng kể cho chúng ta vài điều bằng sự lặp đi lặp lại kỳ lạ của ông về "không có vua ở Y-sơ-ra-ên " (Các quan xét 17: 6; 18: 1; 19: 1; 21:25). Trong những chương kết luận của sách Các quan xét, bạn sẽ tìm thấy một số câu chuyện bi thảm nhất của Kinh thánh. Chúng ta có thể vui mừng vì có cơ hội thuộc về một nhóm người có thẩm quyền để cho chúng ta biết phải làm gì.
Đừng bao giờ che đậy tội trong cuộc sống con cái của bạn mà không ai khác biết. Ai nói điều đó không tạo ra sự khác biệt? Hãy nhớ những gì tội lỗi của A-can đã làm cho tất cả các con cái của Israel, mặc dù chúng không biết gì về điều đó. Một người cha cảm thấy bị đánh đập khi con gái ông phải công khai thừa nhận tội lỗi nặng nề. Ông ta đã đứng dậy trong hội thánh để thừa nhận tội lỗi của mình nữa:-- ông đã biết những gì cô đã làm nhưng đã không nói gì về tội lỗi của ông.
Biết được suy nghĩ của hội thánh thật rõ đến nỗi bạn không cần phải được thông báo cho từng điều nhỏ nhặt. Khi hội thánh kỷ luật nói "và như vậy," có thể tự hình dung cho mình những gì "như vậy" là gì. Một số thanh thiếu niên là những chuyên gia trong việc giả vờ thiếu hiểu biết hoặc tranh cãi về các chi tiết để giành được một chút tự do ngoại hạng, và chúng không cần sự khích lệ trong điều này từ chúng ta.
Bạn không bao giờ phê bình hội thánh chăng? Điều gì sẽ xảy ra nếu có những điều sai trái trong đó? Nếu một người cha giả vờ mọi thứ đều đúng không? Tất nhiên là không. Ông phải đứng bênh vực những gì là đúng. Ở đây chúng ta đang suy nghĩ nhiều hơn về thái độ và đáp ứng của ông ta, hoặc sự đánh giá của ông đối với hội thánh. Phản ứng của chúng ta phải được thoát khỏi sự quan tâm thánh thiện,yêu thương, và không phải từ một tinh thần nản lòng, xác thịt. Chúng ta cần phải đánh giá cao những gì hội thánh đứng vững và làm tất cả những gì chúng ta có thể làm, để có thể giúp hội thánh đạt đến trình độ cao hơn.
Đôi khi các nhà lãnh đạo hội thánh gặp khó khăn vì họ được kêu gọi để quản trị công việc của hội thánh. Họ cũng là con người và đôi khi sai lầm. Mặc dù chúng ta không bao giờ che giấu hoặc bảo vệ những sai lầm mà nhà lãnh đạo hội thánh tạo ra, có rất nhiều cách duyên dáng để xử lý điều đó. Một trong những cách tốt nhất là ít nhiều bỏ qua những sai lầm của họ một chút. Nếu không có ai ở nhà nêu ra chủ đề, tại sao chúng ta lại nêu lên? Anh ta là một người ngu ngốc, người đã vấp ngón chân của mình chỉ vì anh ta đã tìm thấy một khối vấp ngã. Và ngay cả khi chúng ta phải nói về những nan đề của người khác, chúng ta có thể có lợi nếu chúng ta nhấn mạnh khía cạnh tốt của họ chứ không phải về phần tiêu cực. Điều đó sẽ làm cho con cái dễ dàng chấp nhận và đánh giá cao hơn về điều đó.
Hãy cầu nguyện với con cái của bạn cho hội thánh. Hãy nhớ những gì Sa-mu-ên đã nói với dân của mình: "còn tôi cũng không phạm tội với Đức Giê-hô-va mà ngưng cầu nguyện cho anh em" (I Sa-mu-ên 12:23). Ý tưởng là chúng ta có thể phạm tội chống lại Chúa bởi những gì chúng ta lơ là không làm cho hội thánh, nên làm cho chúng ta dừng lại và suy nghĩ. Đối với một tư tưởng khác cũng nổi bật, hãy xem xét lời cầu xin của Phao-lô: "Thưa các anh em, xin cầu nguyện cho chúng tôi" (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:25). Một người như Phao-lô lại xin những lời cầu thay từ những người giống như chúng ta!
"Nều gia đình cùng nhau cầu nguyện thì dễ sống với nhau" đã được chứng minh là có thật về mặt thống kê. Cũng có thể đúng là nếu gia đình cầu nguyện cho hội thánh thì sẽ ở với hội thánh không? Bất kỳ người cha nào quan tâm đến gia đình của mình sẽ đem ý tưởng này ra xem xét. Đừng chỉ can thiệp cho hội thánh; hãy để con cái bạn nghe bạn cảm ơn Chúa vì hội thánh nữa.
Hãy bày tỏ lòng biết ơn đối với quà tặng thuộc linh mà các thành viên khác của hội thánh cung cấp, là điều bạn không thể. Bạn không có mọi món quà nào của Đức Thánh Linh. Chỉ có một người- Chúa Jêsus- đã có tất cả. Thay vì cầu nguyện cho "tầm vóc đầy trọn của Đấng Christ" cho riêng bản thân một mình bạn hoặc cho gia đình bạn, hãy nhớ những gì Kinh Thánh nói: "Cho đến khi tất cả chúng ta đều đạt đến sự hiệp nhất trong đức tin và trong sự hiểu biết Con của Đức Chúa Trời, để trở nên người trưởng thành, đạt đến tầm vóc đầy trọn của Đấng Christ "(Ê-phê-sô 4:13). Nếu bạn yêu con cái mình và muốn nâng cao phúc lợi thuộc linh của chúng, hãy khuyến khích những ban tứ của mọi người trong hội thánh. Và dạy cho con cái làm như vậy.
Hội thánh là món quà của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta. Hội thánh trở thành một thế lực tích cực mạnh mẽ khi cả gia đình tìm cách phục vụ Đức Chúa Trời. Hội thánh trở thành trung tâm hoạt động của chúng ta ở bên ngoài gia đình, gây ảnh hưởng và khuyến khích chúng ta hướng tới điều đúng trong suốt cuộc đời. Chúng ta nợ hội thánh vì Chúa, và nợ với chính chúng ta để mình có thể hỗ trợ hội thánh. Đây là một trong những cách mạnh mẽ nhất để bảo vệ đức tin và truyền lại cho các thế hệ tương lai.
Hãy suy nghĩ về điều đó, những người cha, ngôi nhà, trường học và hội thánh có thể là những trợ lý lớn lao để giúp chúng ta truyền tải đức tin. Đức Chúa Trời đã cung cấp chúng cho chúng ta và hoạt động qua chúng. Nếu chúng ta lợi dụng sự giúp đỡ của chúng, chúng ta sẽ thấy rằng câu này mô tả gia đình chúng ta là tốt: "để thế hệ tương lai, tức là con cháu sẽ được sinh ra, biết những điều đó (các công việc của Đức Chúa Trời), và đến lượt họ, họ sẽ truyền lại cho con cháu mình"(Thi Thiên 78: 6).
Cầu mong chúng ta có thể là một phần của đoàn tuần tự tiến bước vĩ đại này trải qua các thời đại và vào cõi vĩnh hằng!