SỰ BIẾN
ĐỔI TRONG VIỆC TIẾP NHẬN
TÍN ĐỒ
(2)
Trong bài này, chúng ta cần xem xét thêm một vài điểm về vấn đề sự biến đổi
trong việc tiếp nhận tín đồ.
III. THEO NGUYÊN TẮC YÊU THƯƠNG
Chúng ta cần tiếp nhận tín đồ theo nguyên tắc yêu thương. Trong 14:13-15,
Phao-lô nói: “Vậy, chúng ta chớ xét đoán lẫn nhau nữa, nhưng thà định rằng chớ
ai để đá vấp chơn hoặc làm dịp vấp phạm cho anh em mình. Tôi biết và tin chắc
trong Chúa Jesus rằng chẳng có
vật gì tự nó là bất khiết; chỉn có ai kể vật nào là bất khiết, thì nó là bất
khiết cho người ấy mà thôi. Vì nếu bởi một thức ăn, ngươi làm cho anh em mình
buồn rầu, thì ngươi chẳng còn ăn ở theo sự thương yêu nữa. Chớ nhơn thức ăn làm
hư mất người mà Christ đã chịu chết
cho”. Nếu tiếp nhận tín đồ trong tình yêu, chúng ta sẽ không phán xét người
khác, không đặt đá vấp chân trước mặt họ, không làm buồn anh em mình, không hủy
diệt người mà Đấng Christ đã chịu chết
cho, nhưng trái lại là bước đi trong tình yêu. Chúng ta phải tiếp nhận theo
nguyên tắc yêu thương tất cả tín đồ mà Đấng Christ đã chết cho họ. Xin nhớ rằng Phao-lô viết Sách La-mã
không bao lâu sau khi ông viết thư Cô-rin-tô Thứ Nhất, và ông dã viết Thư La-mã
tại Cô-rin-tô. Phao-lô dành 1Cô-rin-tô chương 13 cho vấn đề yêu thương, đặt
chương này vào giữa hai chương đề cập đến các ân tứ thuộc linh. Trong chương
13, Phao-lô trình bày con đường tuyệt hảo để sử dụng các ân tứ và ông liệt kê nhiều
thuộc tính và đức tính của tình yêu thương. Tôi tin rằng quan niệm về tình yêu
thương như vậy rất tươi mới trong ông khi ông viết chương 14 của Thư La-mã. Vì vậy, trong Thư
La-mã, dường như Phao-lô đang nói với các thánh đồ: “Anh em phải tiếp nhận người
khác theo nguyên tắc yêu thương. Tình yêu phải quản trị anh em. Tình yêu phải
là nguyên tắc chủ đạo trong việc tiếp nhận thánh đồ”.
IV. VÌ NẾP SỐNG VƯƠNG QUỐC
Tiếp nhận tín đồ không phải là vấn đề không quan trọng.
Điều này liên quan đến ngai phán xét trong tương lai và liên quan đến nếp sống
Vương Quốc trong hiện tại.
A. Đừng
Để Điều Thiện Của Anh Em Bị Nhạo Báng
Theo văn mạch, câu 16 chỉ về việc ăn của những người mạnh mẽ hơn trong đức
tin. Mạnh mẽ trong đức tin đến nỗi không có gì là phàm tục và mọi sự đều có thể
ăn được là điều tốt. Nhưng không nên để điều tốt của anh em bị nhạo báng trong việc không muốn
quan tâm đến những người có đức tin yếu đuối. Vì cớ họ, anh em phải cẩn thận
khi ăn những điều mình nghĩ là tốt. Ý định của Phao-lô là vì cớ những người yếu
đuối hơn, anh em không ăn là tốt hơn.
B. Sống Nếp Sống
Vương Quốc Của Đức Chúa Trời
1. Hội
Thánh
-Vương
Quốc Của Đức Chúa Trời Trong Thời Đại Này
Hội Thánh là Vương Quốc của Đức Chúa Trời trong thời đại này (Mat. 16:18-19; 1Cô. 6:10; Ga. 5:21; Êph. 5:5). Có nhiều
tranh luận giữa những trường
phái dạy dỗ khác nhau về Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Một trường phái quan niệm
là Vương Quốc của Đức Chúa Trời không ở với chúng ta ngày nay. Theo trường phái
này, Vương Quốc của Đức Chúa Trời đã bị tạm ngưng vào thời điểm của Ma-thi-ơ
chương 13. Trường phái này khẳng định rằng khi Chúa Jesus đến, Ngài đến với Vương Quốc của Đức Chúa Trời và
trao Vương Quốc cho dân Do-thái. Vì dân Do-thái khước từ Vương Quốc của Đức Chúa
Trời, Chúa tạm ngưng Vương Quốc cho đến khi Ngài trở lại. Do đó, trường phái
này dạy rằng trong thời kỳ chúng ta đang sống không có Vương Quốc của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, La-
mã 14:17 chép: “nước (hay: Vương Quốc) Đức Chúa Trời... “ Đây là bằng cớ mạnh mẽ
cho thấy rằng Vương Quốc của Đức Chúa Trời đang ở đây ngày nay. Bằng
cớ khác cho thấy Hội Thánh là Vương Quốc Đức Chúa Trời ngày nay được tìm thấy
trong Ma-thi-ơ 16:18-19, trong phần Kinh Thánh này chúng ta thấy những từ Hội
Thánh và Vương Quốc đồng nghĩa với nhau và chính Chúa Jesus dùng chúng hoán đổi cho nhau. Trong câu 18, Chúa
phán: “Ta sẽ lập Hội Thánh Ta”, và trong câu 19, Ngài phán: “Ta sẽ giao các
chìa khóa nước trời (hay: Vương Quốc thiên thượng) cho ngươi”. Như vậy, xây dựng Hội
Thánh thật ra là thiết lập Vương Quốc. Hơn nữa, trong Các Thư Tín, Phao-lô xem
Vương Quốc của Đức Chúa Trời tương đương với Hội Thánh (1Cô. 6:10; Ga. 5:21; Êph. 5:5).
Thật sai lầm khi nói rằng Vương Quốc đã bị tạm ngưng và sẽ trở lại khi Chúa đến!
Chúng ta không nên chấp nhận quan niệm này về Vương Quốc. Chúng ta phải trở lại
với Lời thuần khiết là Lời nói rằng nếp sống Hội Thánh là Vương Quốc của Đức
Chúa Trời.
2. Vấn Đề
Luyện Tập Và Kỷ Luật
Hội Thánh là vấn đề ân điển và sự sống, trong khi Vương Quốc là vấn đề luyện tập
trong đời này và kỷ luật trong thời đại sắp đến (Mat.
25:15-30; 1Cô. 3:13-15). Giống như cái đầu
của một người, Hội Thánh có diện mạo khác nhau khi người ta nhìn từ những góc độ khác nhau.
Nếu nhìn vào phía sau đầu tôi, anh em không thấy một lỗ nào cả; tuy nhiên, nếu
nhìn từ phía trước, anh em sẽ thấy bảy lỗ (thất khiếu). Mặc dầu phía sau đầu
tôi khác với phía trước nhưng cả hai đều là những phương diện khác nhau của một thực thể.
Với Hội Thánh cũng vậy. Từ một góc độ, chúng ta thấy Hội Thánh là vấn đề ân điển
và sự sống; từ một góc độ khác, chúng ta thấy Hội Thánh là Vương Quốc của Đức Chúa
Trời với sự luyện tập và kỷ luật. Trong Hội Thánh, một mặt chúng ta vui hưởng
ân điển và kinh nghiệm sự sống, trong khi về mệt khác, chúng ta trải qua một sự
luyện tập nào đó.
Chúng ta không nên xao lãng nhu cầu luyện tập ấy. Vì nhu cầu luyện tập của
chúng ta nên Hội Thánh là Vương Quốc hiện tại của Đức Chúa Trời.
Theo một vài giáo sư Hội Anh Em, mỗi tín đồ sẽ bước vào thời đại một ngàn năm
như một vị vua. Nhưng hãy nhìn vào chính mình xem. Anh em có giống vua không? Nếu
Chúa Jesus đến và mời anh
em làm vua, tôi nghĩ anh em sẽ sợ hãi vì anh em không biết cách làm vua. Anh em
chưa bao giờ tập luyện và chưa được huấn luyện để làm vua. Tôi được biết các
vua nước Anh được huấn luyện để làm vua từ khi còn trẻ. Sinh ra như một vị vua thì chưa
đủ; một vị vua phải được huấn luyện và luyện tập. Mặc dầu anh em có tiềm năng
làm vua nhưng vương quyền cũng tùy thuộc vào sự luyện tập của anh em. Đừng lơi
lỏng và cẩu thả. Nếu không muốn luyện tập trong thời đại này, anh em sẽ bị kỷ
luật trong thời đại sắp đến. Phần định của anh em là làm vua, không sớm thì muộn
Chúa sẽ làm cho anh em nên một vị vua.
Đức Chúa Trời đã sắp đặt mọi chi tiết trong đời sống hằng ngày để làm cho anh em có thể
luyện tập. Mỗi một sự kiện xảy ra trong đời sống anh em là một phần của sự sắp
đặt do Đức Chúa Trời tể trị. Không có sự giúp đỡ của môi trường và hoàn cảnh,
anh em không thể biết chính mình. Anh em sẽ tưởng mình là thiên sứ, cho mình là
dễ thương tuyệt vời, nhưng không biết mình thật sự nghèo nàn, kém cỏi và buông tuồng dường nào. Cần phải có vợ
chồng, con cái, anh chị em trong Hội Thánh, và nhiều hoàn cảnh khác nhau để cho anh
em một bức ảnh đa chiều về chính mình để anh em được phơi bày từ mọi phương diện!
Khi thấy bức ảnh này, anh em sẽ tuyên bố: “Tôi đó sao? Tôi không biết mình tệ như vậy”.
Chính tôi đã kinh nghiệm điều này. Khi tôi bị cám dỗ đổ lỗi cho người khác,
Chúa bảo tôi hãy đổ lỗi trên chính mình. Ngài bảo tôi hãy cảm tạ Ngài về những
anh em yêu dấu đã phơi bày tôi và cho tôi một cái nhìn lành mạnh về chính mình.
Không có những anh em như vậy, tôi không thể bị phơi bấy. Đó là một sự luyện tập
mà chúng ta phải trải qua trong nếp sống Hội Thánh vì cớ Vương Quốc.
Theo một ý nghĩa, Hội Thánh là gia đình của Đức Chúa Trời, Nhà của Đức
Chúa Trời (Êph. 2:19; lTi. 3:15). Trong nhà này, chúng ta vui hưởng ân điển và
nhận được sự cung ứng sự sống. Theo một ý nghĩa khác, Hội Thánh cũng là Vương
Quốc. Từ Vương Quốc có nghĩa là gì? Đó là sự cai trị. Nhiều Cơ-đốc nhân nói:
“Tôi thích tham dự những buổi nhóm, nhưng tôi không muốn bị cai trị. Các trưởng
lão ấy nghĩ họ là ai? Tại sao họ phải ở cương vị lãnh
đạo?” Một mặt, Hội Thánh là gia đình, một mái ấm đầy dẫy ân điển và sự sống; mặt
khác, Hội Thánh là Vương Quốc, là chính quyền để cai trị. Trong Hội Thánh là
Vương Quốc, chắc chắn chúng ta có sự lãnh đạo và sự cai trị dưới quyền làm đầu
của Đấng Christ. Đó là vấn đề
luyện tập. Để có nếp sống Hội
Thánh, chúng ta cần sự luyện tập của Vương Quốc. Do đó, Hội Thánh là Nhà của
chúng ta và Hội Thánh cũng là Vương Quốc của chúng ta. Trong Nhà mình, chúng ta
vui hưởng tình yêu, được cung ứng ân điển và sự sống phong phú.
Trong Vương Quốc, chúng ta có sự cai trị, chính quyền, sự rèn luyện và kỷ luật.
Ngợi khen Chúa về cả hai phương diện của Hội Thánh! Tôi dã nghe nhiều thánh đồ
tuyên bố về Hội Thánh: “Ngợi khen Chúa, con ở trong Nhà!” Tuy nhiên, chúng ta
cũng cần tuyên bố: “Ha-lê-lu-gia, con cũng ở trong Vương Quốc!”
3. Nếp sống
Vương Quốc Là Gì
La-mã 14:17 chép: “Vì nước (hay: Vương Quốc) Đức Chúa Trời chẳng tại sự
ăn uống, nhưng tại sự công nghĩa, bình an và vui vẻ trong Thánh Linh”. Khi sắp
tiếp nhận thánh đồ, phải nhận biết rằng không được tiếp nhận thánh đồ theo quan
niệm giáo lý của anh em hay những sự thực hành tôn giáo của anh em về việc ăn
và uống. Vương Quốc Đức Chúa Trời không tại ăn, cũng không tại uống. Vương Quốc Đức Chúa Trời
là công chính đối với chính mình, bình an đối với người khác, và vui mừng với Đức
Chúa Trời trong linh. Anh em ăn rùa hay bắp cải không có ý nghĩa gì cả. Tuy nhiên, sự công
chính, bình an và vui mừng có ý nghĩa rất nhiều, vì những điều này ìà sự biểu lộ
Đấng Christ. Khi Đấng Christ được biểu lộ, Ngài là sự công chính của chúng ta đối
với chính mình, là sự bình an của chúng ta đối với người khác, và là sự vui mừng
của chúng ta đối với Đức Chúa Trời. Chúng ta phải nghiêm khắc đối với chính
mình và không bào chữa cho chính mình. Đối với chính mình, chúng ta phải đúng đắn, chặt chẽ và
công chính trong mọi điều mình làm. Đối với người khác, chúng ta phải cố gắng theo đuổi sự
bình an, liên tục tìm cách sống hòa thuận với họ. Tuy nhiên, một số anh em thậm
chí không hoà bình với vợ, và một số chị em không bình an với chồng. Chúng ta
phải cẩn thận duy trì sự bình an với mọi người có liên hệ với mình. Sự bình an
này là Đấng Christ được sống bày
tỏ ra qua bản thể chúng ta. Hơn nữa, chúng ta cần vui mừng. Hằng ngày, chúng ta
nên vui mừng. Nếu mỗi ngày chúng ta không thể nói: “Ha-lê-lu-gia, ngợi khen
Chúa”, điều đó có nghĩa là chúng ta bị đánh bại và không ở trong Thánh Linh. Thánh Linh là
Linh vui mừng. Chúng ta phải thường xuyên vui mừng với Đức Chúa Trời, ngợi khen
Ngài, và nói: “Ha-lê-lu-gia”. Sự công chính, bình an và vui mừng là những đặc
điểm của Vương Quốc Đức Chúa Trời ngày nay. Và Vương Quốc của Đức Chúa Trời là
luyện tập nếp sống Hội Thánh. Nếp sống Hội Thánh là vì nếp sống Vương Quốc, và
nếp sống Vương Quốc là luyện tập đời sống Cơ-đốc. Chúng ta cần một sự luyện tập
như vậy.
C. Hầu
Việc Đấng Christ
Trong
Điều Này
Trong câu 18, Phao-lô nói: “Ai theo cách ấy mà hầu
việc Đấng Christ, thì đẹp lòng Đức
Chúa Trời và được người ta công nhận”. Bởi lời này, chúng ta có thể thấy những
gì được đề cập trong câu 17 là dể chúng ta hầu việc Đấng Christ. Điều này có nghĩa là tiếp nhận tín đồ là hầu việc Đấng
Christ. Chúng ta phải
làm điều này đang khi ở trong Vương Quốc của Đức Chúa Trời và theo cách hầu việc
Đấng Christ như một nô lệ,
theo cách pụa sự công chính, bình an và vui mừng trong Thánh Linh, không theo
cách quan tâm đến những quan niệm giáo lý. Chắc chắn cách này sẽ đẹp lòng Đức Chúa
Trời và được con người tán thành. Cách này sẽ không bao giờ gây nên chia rẽ,
nhưng luôn luôn giữ sự hiệp một của Linh cho nếp sống Thân Thể thực tế.
D. Theo Đuổi Những Điều Hòa Bình Và
Những Điều
Xây Dựng
Hơn nữa, Phao-lô nói trong câu 19: “Đã vậy, chúng ta hãy theo đuổi những sự làm nên hòa
bình và gây dựng lẫn nhau”. Những điều hòa bình là những điều giữ sự hiệp một của
Thân Thể. Những (điều xây dựng lẫn nhau là những điều cung ứng sự sống cho các
Chi Thể của Thân để xây dựng hỗ tương. Chúng ta phải theo đuổi cả hai điều này. Chúng
ta phải tìm kiếm những điều giữ sự hiệp một của Thân Thể với sự hòa bình và những
điều cung ứng sự sống cho những người khác. Để làm điều này, chúng ta phải bỏ lại
tất cả những quan niệm giáo lý và đắc thắng tất cả những ngăn trở bắt nguồn từ
kiến thức của tâm trí. Sa-tan rất quỉ quyệt. Suốt mọi thế kỷ, hắn đã và đang
dùng những quan niệm giáo lý và kiến thức của tâm trí để ngăn trở chức vụ sự sống và chia rẽ
Thân Thể Đấng Christ. Vì vậy, chúng
ta phải đắc thắng sự quỉ quyệt của hắn bằng cách theo đuổi những điều hòa bình để
giữ sự hiệp một và những điều cung ứng sự sống cho người khác để xây dựng Thân
Thể.
E.
Không Phá Hoại Công Việc Của Đức Chúa Trời
Câu 20-21 chép: “Chớ vì thức ăn mà phá hoại công việc của Đức Chúa Trời.
Mọi vật vẫn trong sạch, nhưng ai ăn mà làm cớ cho người nào vấp ngã thì là
ác. Không ăn thịt, không uống rượu và không làm gì gây cho anh em mình vấp ngã, ấy là tốt”.
Có một lượng công tác của Đức Chúa Trời trong tất cả những người được cứu. Đức
Chúa Trời đã kêu gọi và cứu họ. Ít nhất Đức Chúa Trời đã làm công việc thần
thương đến mức ấy trong họ. Nếu gây cho một tín đồ nào vấp ngã bởi quan niệm
giáo lý của mình, chúng
ta làm hỏng, phá hoại công việc ân điển của Đức Chúa Trời trong người ấy. Chúng
ta nên quan tâm đến công việc của Đức Chúa Trời, đừng quan tâm đến quan niệm
giáo lý của mình. Chúng ta cần bỏ tất cả những thực hành tôn giáo của mình qua
một bên vì cớ công việc của ân điển Đức Chúa Trời
trong người khác. Chúng ta được tự do ăn bất cứ điều gì và có thể làm bất cứ điều
gì không tội lỗi, nhưng không nên ăn những gì hay làm những gì khiến cho một
anh em vấp phạm. Chúng ta phải quan tâm đến việc xây dựng anh em trong sự sống, không giữ
những quan niệm tôn giáo trong kiến thức.
F.
Làm Mọi Sự Trong Đức Tin, Không Nghi Ngờ
Trong câu 22 và 23, Phao-lô nói: “Ngươi có dức tin
thì hãy tự giữ lấy ở trước mặt Đức Chúa Trời. Phước cho kẻ không định tội
cho mình trong sự mình xét nhận. Nhưng kẻ hồ nghi mà ăn thì bị định tội rồi, vì
chẳng bởi đức tin mà ăn; phàm điều gì không bởi đức tin đều là tội”. Nếu là những
người mạnh mẽ trong đức tin, chúng ta nên có đức tin cho mình trước mặt Đức
Chúa Trời. Thật phước hạnh khi chúng ta không phán xét những gì mình bằng lòng làm vì; chúng
ta có đức tin khi làm điều đó. Nhưng những người yếu đuối hơn trong đức tin, là
những người không có đức tin như chúng ta, bị lên án nếu họ
ăn những gì họ nghi ngờ, vì họ không ăn bởi đức tin. Tất cả những gì không bởi
đức tin đều là tội. Cho nên chúng ta phải chăm sóc người yếu đuối hơn trong đức tin, không
khiến họ làm những điều họ không có đức tin. ị
V. THEO ĐẤNG CHRIST
Phao-lô rất khôn ngoan. Nếu không ở trong linh khi đọc phần này của Sách La-mã, chúng
ta sẽ hụt mất phần lớn sự sâu nhiệm trong những gì Phao-lô viết. Phao-lô bắt đầu
phần nói về việc tiếp nhạn thánh đồ với vấn đề về những quan niệm giáo lý, những quan niệm
này chủ yếu do người Do-thái tôn giáo nắm giữ, và ông kết luận phần này với việc
tiếp nhận thánh đồ theo Đấng Christ. Chúng ta không được tiếp nhận tín đồ theo quan niệm
giáo lý, nhưng theo Đấng Christ.
A.
Mang Sự Yếu Đuối Của Người Yếu Đuối
La-mã 15:1 chép: “Vậy chúng ta là kẻ mạnh đáng phải gánh vác sự yếu đuối của kẻ
kém mạnh, chớ làm đẹp lòng mình”. Trong việc tiếp nhận tín đồ, chúng ta phải mang sự yếu đuối của
người yếu đuối và không làm đẹp lòng mình. Chúa Jesus
luôn luôn mang sự yếu đuối của tín đồ Ngài (2Cô.
12:9) và không làm đẹp lòng mình. Trong việc tiếp nhận tín đồ, chúng ta phải
làm giống như Ngài, không làm đẹp lòng mình, nhưng mang sự yếu đuối của người
khác.
B.
Làm Đẹp Lòng Người Lân Cận Để Xây Dựng
Như
Đấng Christ
Đã
Làm
“Mỗi người trong chúng ta nên làm đẹp lòng kẻ lân cận, để họ được ích và
gây dựng. Vì Đấng Christ cũng không làm
đẹp lòng mình, như có chép rằng: ‘Sự lăng nhục của kẻ lăng nhục Chúa đều đổ
trên tôi’ “ (cc. 2-3). Chúng ta phải làm đẹp lòng người khác để họ được xây
dựng trong Thân Thể. Chúng ta không cần làm đẹp lòng người ta vì mục đích nào
khác hơn là để họ được xây dựng trong Thân Thể. Vì mục đích này, chúng ta phải
trả giá để làm đẹp lòng người khác. Đấng Christ không làm đẹp lòng mình; Ngài làm đẹp lòng Cha bằng
cách mang sự lăng nhục lẽ ra đổ trên Cha. Cũng vậy, chúng ta không nên làm đẹp
lòng mình mà nên làm dẹp lòng người khác bằng cách mang sự yếu đuối của họ để họ
được xây dựng trong Thân Thể của Đấng Christ.
C.
Đồng Tâm Trí Với
Nhau Theo Đấng Christ
“Bởi hễ điều gì trước đã chép là chép để dạy dỗ chúng ta, hầu nhờ sự nhẫn
nại và sự yên ủi (RcV: sự khích lệ) do Kinh Thánh mà chúng ta được hi vọng. Nguyện Đức Chúa
Trời của sự nhẫn nại và sự yên ủi ban cho anh em đồng tâm chí với nhau y theo
Christ Jesus” (cc. 4-5). “Điều
gì trước đã chép” chỉ về những gì được trích trong câu 3 về Đấng Christ và về sự dạy dỗ sinh ra sự nhẫn nại và sự khích lệ với
hi vọng. Phần Kinh Thánh ghi lại về Đấng Christ chắc chắn đầy dạy dỗ. Nếu tiếp nhận sự dạy dỗ này, chúng ta
sẽ được cung ứng sự nhẫn nại và khích lệ của Đấng Christ dể có hi vọng. Trong việc tiếp nhận tín đồ, chúng ta cần sự
nhẫn nại và khích lệ với hi vọng này. Trong việc tiếp nhận tín đồ, cần
chịu đựng sự yếu đuối của những người mà chúng ta sẽ tiếp nhận, phúng ta cũng cần
được khích lệ với hi vọng là họ sẽ trở nên tốt hơn và nhờ ân điển của Chúa, họ
sẽ được trở nên mạnh mẽ trong đức tin. Khi tiếp nhận những tín đồ yếu đuối hơn, chúng
ta phải nhận biết; rằng Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của sự nhẫn nại và khích
lệ, là Đấng có thể làm cho chúng ta chịu được sự yếu đuối của người: khác,
và được khích lệ với những gì Ngài có thể làm trong người khác bởi ân điển
Ngài. Nếu được một Đức Chúa Trời như vậy khích lệ, chúng ta sẽ đồng tâm trí với
nhau trong Christ Jesus, không
theo bất cứ điều nào khác. Vì chỉ có một Christ Jesus nên nếu chúng ta đều theo Đấng Christ, chúng ta sẽ đồng tâm trí với nhau. Tuy nhiên, nếu
tâm trí chúng ta theo sự dạy dỗ, quan niệm, ân tứ, những thực hành tôn giáo,
hay những điều tương tự như vậy, chúng ta sẽ chia rẽ. Cách duy nhất để đồng tâm
trí với nhau là hãy theo Đấng Christ. Tiếp nhận tín đồ theo sự dạy dỗ, quan niệm, ân tứ,
hay thực hành tôn giáo của mình thì không cần sự nhẫn nại hay sự khích lệ với
hi vọng. Nhưng tiếp nhận tất cả tín đồ theo Đấng Christ thì rất cần một mức lượng nhẫn nại và khích lệ với
hi vọng mà chính Đức Chúa Trời của sự nhẫn nại và khích lệ sẽ cung cấp nếu
chúng ta quan tâm giữ sự hiệp một và xây dựng Thân Thể.
D. Một Lòng
Một Miệng Tôn Vinh Đức Chúa Trời
Câu 6 chép: “Để anh em một lòng một miệng tôn vinh Đức Chúa Trời, là Cha
của Chúa chúng ta là Jesus Christ”. Một vài bản khác thì dịch: “một tâm trí và một miệng”. Tuy nhiên, trong
tiếng Hi-lạp, từ này là hòa hợp, chứ không phải tâm trí. Nhưng từ
hòa hợp thật ra nghĩa là một tâm trí. Tất cả chúng ta đều cần đồng tâm trí.
Khi đồng tâm trí, chúng ta sẽ đồng lòng hiệp ý với nhau và sẽ có cùng một miệng,
nghĩa là có cùng một quan niệm và cùng một cách nói nặng. Sẽ có nhiều tín đồ, nhưng chỉ
có một miệng. Khi nào có cùng một tâm trí và hòa hợp với
nhau, chúng ta sẽ nói cùng một điều. Vì vậy, chúng ta tôn vinh Đức Chúa Trời và
Cha của Chúa Jesus Christ chúng
ta.
La-mã 9:5 nói Đấng Christ trên hết mọi sự,
tức là Đức Chúa Trời đáng chúc tụng đời đời. Đó là theo thần tính của Ngài.
Nhưng ở đây nói về Đức Chúa Trời của Chúa Jesus Christ chúng ta. Đó là theo nhân tính của Ngài. Theo thần
tính, Ngài là Đức Chúa Trời trên hết mọi sự và đáng chúc tụng; theo nhân tính,
Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Ngài. Trong việc tiếp nhận tín đồ, nếu cư xử
theo Chúa Jesus, chúng ta sẽ
tôn vinh Đức Chúa Trời như Chúa Jesus tôn vinh Đức Chúa Trời.
E. Tiếp Nhận Lẫn
Nhau
Như
Đấng Christ
Đã
Tiếp Nhận Chúng Ta
Câu 7 chép: “Vậy nên anh em hãy tiếp nhận lẫn nhau, cũng như Đấng Christ đã tiếp nhận anh em, để Đức Chúa Trời được vinh hiển”.
Khi đi kèm với 14:3, câu này chứng minh rằng sự tiếp nhận của Đấng Christ là sự tiếp nhận của Đức Chúa Trời. Những gì Đấng Christ tiếp nhận, Đức Chúa Trời tiếp nhận. Đấng Christ đã tiếp nhện chúng ta cho vinh hiển của Đức Chúa Trời.‘Chúng
ta phải tiếp nhận tín đồ theo sự tiếp nhận của Đức Chúa Trời và của Đấng Christ, chứ không theo bất cứ điều gì khác. Ai là người được Đức Chúa Trời
và Đấng Christ tiếp nhận,
chúng ta cũng phải tiếp nhận, dầu quan niệm giáo lý hay thực hành tôn giáo của người ấy
khác với chúng ta bao nhiêu chăng nữa. Đó là vì vinh hiển của Đức Chúa Trời.
F. Đấng Christ,
Tôi
Tớ Cho Người Chịu Cắt Bì Và Cho Các Dân
Chúng ta cần đọc 15:8-11: “Tôi nói rằng Christ
đã vì lẽ thật của Đức Chúa Trời mà làm Chấp Sự (hay:
tôi tớ) cho người chịu cắt bì, hầu chứng thực cho lời hứa với các tổ phụ, cốt để khiến
Dân Ngoại tôn vinh Đức Chúa Trời vì sự thương xót của Ngài, như có chép rằng:
‘Bởi cớ đó tôi sẽ thừa nhận Chúa giữa các dân, và hát ngợi khen danh Chúa’. Lại
rằng: ‘Hỡi các dân, hãy đồng vui với dân Chúa’. Lại rằng: ‘Hỡi hết thảy Dân Ngoại, hãy ngợi
khen Chúa, muôn dân khá tán mỹ Ngài”’. Trong những câu này, chúng ta thấy Đấng Christ bao hàm tất cả. Tại sao Ngài trở nên tôi tớ của người
chịu cắt bì, là người Do-thái? Ngài đã trở nên tôi tớ cho người Do-thái vì cớ lẽ
thật của Đức Chúa Trời, để khẳng định những lời hứa được ban cho các tổ phụ của
họ. Tuy nhiên, câu 9 nói không những Ngài là tôi tớ của người chịu cắt bì,
nhưng cũng “cốt để khiến các dân tôn vinh Đức Chúa Trời vì sự thương xót của
Ngài”. Đấng Christ là tôi tớ cho
người chịu cắt bì, tức người Do-thái vì lẽ thật của Đức Chúa Trời, nhưng Ngài
cũng là tôi tớ cho các dân để họ tôn vinh Đức Chúa Trời về sự thương xót của
Ngài. Đấng Christ là bao hàm tất
cả. Ngài vì các dân tộc, tức Dân Ngoại, cũng như vì người chịu cắt bì, là người
Do-thái.
Đối với người Do-thái, vấn đề là lẽ thật của Đức Chúa Trời, vì Đức Chúa
Trời đã lập những lời hứa với các tổ phụ của họ. Đấng Christ trở nên tôi tớ cho họ để xác nhận mọi lời hứa Đức
Chúa Trời đã ban cho các tổ phụ của họ. Về điều này, Đức Chúa Trời là chân thật.
Đối với Dân Ngoại, vấn đề là sự thương xót của Đức Chúa Trời. Đấng Christ trở nên tôi tớ để họ tôn vinh Đức Chúa Trời về sự thương xót
của Ngài. Đấng Christ xưng nhận Đức
Chúa Trời và ngợi khen danh Ngài giữa Dân Ngoại. Ngài bảo Dân Ngoại hãy vui mừng
và ngợi khen Đức Chúa Trời về sự thương xót của Ngài. Đối với người Do-thái, Đức
Chúa Trời là chân thật, nhưng đối với Dân Ngoại, Đức Chúa Trời là thương xót. Về
điều này, Dân Ngoại chúng ta phải ngợi khen Ngài để Ngài được tôn vinh
trong sự thương xót của Ngài.
G. Đấng Christ, Gốc Gie-sê
Dành Cho Các Dân Tộc
Câu 12 thậm chí bày tỏ nhiều hơn nữa về sự bao-hàm-tất-cả của Đấng Christ. “Ê-sai cũng nói rằng: ‘Sẽ có gốc Gie-sê nứt lên, Tức
là Đấng sẽ dấy lên để cai trị Dân Ngoại; Dân Ngoại sẽ ngưỡng
vọng danh Ngài”. Mặc dầu Đấng Christ là gốc Gie-sê, nguồn của các tổ phụ người Do-thái, nhưng Ngài sẽ là người
cai trị Dân Ngoại, và Dân Ngoại sẽ hi vọng nơi Ngài. Ở đây chúng ta thấy sự
bao-hàm-tất-cả của Đấng Christ. Ngài là gốc
Gie-sê, nghĩa là Ngài là sự cung ứng cho người Do-thái. Theo La-mã chương 11,
Ngài là gốc có nghĩa Ngài là nguồn và sự cung ứng cho người Do-thái. Trong
tương lai, gốc Gie-sê này sẽ dấy
lên cai trị trên các dân tộc của Dân Ngoại. Do đó, Ngài cung ứng cho người
Do-thái và bao phủ Dân Ngoại. Qua việc Ngài là gốc cho dân Do-thái, và là Đấng
bao phủ, người cai trị các dân tộc, Ngài đem người Do-thái và các dân tộc lại với
nhau và làm cho họ nên một. Tôi tin rằng đó là ý niệm sâu xa nhất của sứ đồ Phao-lô
khi ông viết phần này của Sách La-mã. Đấng Christ chấp nhận cả người Do-thái và Dân Ngoại. Bởi là gốc
Do-thái và Đấng bao phủ các dân tộc nên Đấng Christ
chấp nhận cả hai dân tộc và đem họ lại với
nhau vì một Thân Thể, vì một Người Mới, là Hội Thánh!
Đấng Christ bao hàm tất cả
và gồm tóm mọi điều. Vì Đấng Christ là Đấng bao gồm tất cả như vậy, đem người Do-thái và Dân Ngoại lại với
nhau, nên chúng ta phải tiếp nhận tất cả túi đồ khác nhau theo Đấng Christ này. Đừng bao giờ nói: “Đó là người Mỹ, đó là người Anh,
đó là người Đức, đó là người Nhật, đó là người Phi, và đó là người Hàn. Tôi
không thể chấp nhận nhiều người khác nhau như vậy”. Hãy xem Đấng Christ là gốc
của một dân tộc và là Đấng cai trị, Đấng bao phủ, trên một dân tộc
khác. Ngài bao hàm tất cả. Khi tiếp nhận thánh đồ, chúng ta cũng phải bao gồm tất
cả như vậy, tiếp nhận mọi người từ đông, tây, nam, bắc. Dầu họ là ai và họ là
gì, chúng ta đều phải bao gồm tất cả tín đồ để cùng nhau làm một Thân Thể. Tôi tin rằng đó là ý
nghĩa của việc tiếp nhận các thánh đồ theo Đấng Christ.
Trong bài này và trong bài trước, chúng tôi đã đề cập đến năm phương diện của sự biến đổi trong việc tiếp
nhận tín đồ: theo sự tiếp nhận của Đức Chúa Trời, trong ánh sáng của ngai phán
xét, theo nguyên tắc yêu thương, vì nếp sống Vương Quốc và theo Đấng Christ. Chúng ta cần ghi nhớ tất cả những điểm này và thực
hành. Nếu tiếp nhận thánh đồ như vậy, chúng ta sẽ nhận được ơn phước của Chúa với
hi vọng, vui mừng và bình an trong đức tin. Vì vậy, Phao-lô kết luận phần này của
Sách La-mã bằng những lời như sau: “Nguyện Đức Chúa Trời của sự hi vọng khiến
cho anh em nhơn đức tin mà được đầy dẫy mọi sự vui vẻ, bình an, hầu cho anh em nhờ quyền
năng của Thánh Linh mà được hi vọng dư dật” (c. 13). Trong việc tiếp nhận tín đồ
theo cách đã được chỉ dẫn trong phần này của Sách La-mã, chúng ta kinh nghiệm Đức
Chúa Trời của sự nhẫn nại, khích lệ và Đức Chúa Trời của sự hi vọng. Trong nếp
sống Hội Thánh đúng đắn, chúng ta sẽ đầy dẫy mọi niềm vui và bình an cùng với
đức tin. Trong một nếp sống Hội Thánh như vậy, chúng ta kinh nghiệm quyền năng
của Thánh Linh và có hi vọng dồi dào. Nếp sống Hội Thánh có ý nghĩa rất nhiều đối với chúng
ta. Tất cả chúng ta đều cần bước
vào và sống trong đó.