LUẬT TRONG LA-MÃ CHƯƠNG
7 VÀ 8
Ba từ chính yếu trong La-mã chương 7 và 8 là luật, sự sống,
và sự chết. Thậm chí các khoa học gia cũng thấy khó định nghĩa sự sống và sự chết. Trong Kinh Thánh, sự chết được nói đến cách rõ
ràng. lCô-rin-tô 15:26 nói sự chết là kẻ thù sau cùng, và Khải Thị 20:14 nói sự
chết sẽ bị ném vào Hồ Lửa. Để sự chết bị ném vào Hồ Lửa, sự chết phải cụ thể và
hữu hình. Trong Khải Thị chương 20, sự chết một mặt liên hệ đến Sa-tan và mặt
khác liên hệ đến Âm Phủ, cả hai đều bị ném vào Hồ Lửa. Điều này chứng tỏ Sa-tan
là một thân vị thật sự, và Âm Phủ là một nơi rõ ràng. Vì vậy, sự chết cũng phải
là một điều gì đó cụ thể. Tuy nhiên, không ai có thể giải nghĩa sự chết cách đầy
đủ.
BỐN LUẬT
Vấn đề luật thật sâu nhiệm. Nhiều người nghiên cứu Kinh Thánh
đã bị cách sử dụng từ “luật” của Phao-lô trong La-mã chương 7 làm cho bối rối.
Từ này trước hết chỉ về Luật của Đức Chúa Trời, tức Mười Điều Răn (7:22). Sau
đó trong 7:23, Phao-lô nói về “luật trong tâm trí tôi”; trong 8:2, ông nói về
“luật của tội và sự chết” và về “luật của Linh Sự Sống”. Những từ “luật” và “sự
sống” đã khó hiểu, cụm từ “luật của Linh Sự Sống” thậm chí lại càng khó hiểu
hơn. Vì vậy, trong các chương 7 và 8, từ “luật” được dùng theo những cách khác
nhau: cho Luật của Đức Chúa Trời, luật của tâm trí, luật của tội và sự chết, và
luật của Linh Sự Sống.
LUẬT KHÁC
Tuy nhiên, trong chương 7 vẫn còn một luật khác: “Vậy tôi thấy
trong tôi có luật nầy: khi tôi muốn làm
điều thiện, thì điều ác lại cặp theo” (c. 21). Trước khi có thể biết luật được
đề cập đến trong câu này, chúng ta cần hiểu Luật của Đức Chúa Trời, luật của
tâm trí, luật của tội và sự chết (tức luật của tội trong các chi thể chúng ta),
và luật của Linh Sự Sống. Học biết bốn luật này giống như
học biết những nguyên tắc toán học cơ bản. Luật trong câu 21 không phải là luật
của tâm trí hay luật của tội trong các chi thể chúng ta. Chúng ta có thể thể gọi
đó là “luật này”. Có một luật, một nguyên tắc mà hễ khi nào muốn làm điều thiện, thì điều ác lại hiện diện. Luật trong 7:21
chỉ về nguyên tắc này.
Phao-lô khám phá ra nguyên tắc là hễ khi nào ông cố gắng làm điều thiện thì điều ác hiện
diện với ông. Anh em có bao giờ nhận biết có một luật như vậy không? Nếu chúng
ta không cố gắng làm lành, dường như điều ác này không hiện diện. Nhưng có một
luật là hễ khi nào chúng ta cố gắng làm điều thiện thì điều ác có mặt. Chẳng hạn
như nếu anh em không cố gắng khiêm nhường, sự kiêu ngạo dường như không có mặt.
Nhưng nếu quyết định khiêm nhường, sự kiêu ngạo hiện diện với anh em. Cũng vậy,
nếu không quyết định không nổi nóng, tánh nóng giận không có mặt. Nhưng mỗi khi
anh em quyết định không bao giờ nổi nóng nữa, tánh nóng giận lại có mặt ngay lập
tức. Đó là “luật này”. Luật này không có những điều răn, chỉ có nguyên tắc là hễ
khi nào chúng ta muốn làm điều thiện thì điều ác có mặt.
Không bao nhiêu Cơ-đốc nhân, kể cả các Cơ-đốc nhân khao khát,
nhận biết có một luật như vậy. Tuy nhiên, tất cả chúng ta đều bối rối trước sự
kiện mỗi khi dự định kiên nhẫn, chúng ta lại thất bại. Thay vì kiên nhẫn, chúng
ta nổi giận. Cũng vậy, hễ khi nào
quyết tâm khiêm nhường, cuối cùng chúng ta lại kiêu ngạo. Trước khi được cứu,
hay khi không siêng năng tìm kiếm Chúa, dường như chúng ta khá tốt. về sau,
chúng ta học biết mình nên là một người mới. Tôi được dạy dỗ như vậy. Nhưng
càng cố gắng sống như một người mới, người
cũ càng hiện diện với tôi. Rồi tôi được dạy hãy kể chính mình đã chết, và tôi thực hành lời dạy này. Tuy nhiên, càng kể mình
đã chết, tôi càng sống động. Càng cố gắng làm lành, tôi càng tệ hơn.
Tôi tin rằng tất cả chúng ta đều kinh nghiệm điều này. Khi
chúng ta cẩu thả, dường như chúng ta tốt. Nhưng khi muốn làm lành để đẹp lòng
Chúa, dường như cách cư xử của chúng ta trở nên tệ hơn. Chẳng hạn một anh em có
thể nói: “Là một Cơ-đốc nhân yêu mến Chúa, tôi không nên nổi nóng hoặc đối xử
không tốt với vợ. Tôi sẽ xin Chúa giúp tôi trong điều này”. Tuy nhiên, không
bao lâu sau, anh này lại nổi nóng với vợ.
Tôi bị những điều tương tự như vậy quấy rầy suốt tám năm, từ
năm 1925 đến năm 1933. Trong những năm này, nhiều lần tôi ăn không ngon, ngủ
không yên vì bị đời sống Cơ-đốc của mình quấy rối. Một số người gặp nan đề này,
thậm chí có ý tưởng không làm Cơ-đốc nhân nữa, và tự nhủ: “Tôi không muốn làm
Cơ-đốc nhân nữa. Người ta nói với tôi nếu trở nên Cơ-đốc nhân, tôi sẽ vui mừng.
Nhưng bây giờ, ngày nào tôi cũng gặp rắc rối. Tôi muốn khiêm nhường nhưng lại
kiêu ngạo”. Qua những kinh nghiệm như vậy, tôi bị phơi bày, không ngờ mình xấu
xa đến như vậy. Nhờ đọc Kinh Thánh và qua kinh nghiệm trong đời sống Cơ-đốc, tôi đã tìm thấy có một
luật hành động trong con người là hễ khi nào chúng ta muốn làm điều tốt thì điều xấu có mặt. Khi khám phá ra luật này,
tôi nhận biết mình không nên ngu dại tiếp tục cố gắng
làm điều tốt. cố gắng làm điều tốt chẳng khác nào nhấn nút để cho điều ác hiện
diện. Nếu anh em không nhấn nút, điều ác không có mặt, nhưng nếu nhấn nút, điều ác sẽ đến ngay và hăng hái hành động. Lần đầu tiên tôi
ngừng nhấn nút là vào năm 1933. Tuy nhiên, tôi thấy khó tránh nhấn nút, vì tôi
đã và đang nhấn nút này suốt đời. Mặc dầu biết mình không nên nhấn nút,
nhưng tôi phải thừa nhận thậm chí hiện nay, thỉnh thoảng tôi vẫn còn nhấn
nút. Có lẽ hôm nay anh em đã nhấn nút này rồi. Có lẽ chúng ta sẽ không dừng điều
này hoàn toàn cho đến khi được cất lên hoặc cho đến khi ở trong Giê-ru-sa-lem Mới.
Có lẽ anh em đã đọc đi đọc lại La-mã chương 7 mà không thấy luật thứ năm
này. Ngoài bốn luật, có một luật hành động mỗi khi chúng ta muốn làm điều
tốt. Chúng ta cần xin Chúa giữ mình không nhấn nút này, vì mỗi khi nhấn nút, điều
ác hiện diện. Nếu cố gắng kiên nhẫn, chúng ta đang nhấn nút này, và thay vì kiên nhẫn,
chúng ta nổi giận. Nếu cố gắng khiêm nhường, chúng ta lại nhấn nút này, và
chúng ta kiêu ngạo. Cơ-đốc nhân thường cầu nguyện xin Chúa giúp mình làm điều tốt,
như yêu vợ hoặc vâng phục chồng. Nhưng chúng ta cần cầu nguyện để Chúa giữ mình
khỏi cố gắng làm những điều này. Về điều
này, chúng
ta cần một khải thị, một khải tượng giữ mình không nhấn nút
khiến điều ác hiện diện. Ị
BA THÂN VỊ VÀ BA Sự SỐNG
Bây giờ chúng ta cần xem xét luật tốt lành trong tâm trí, luật
của tội trong các chi thể, và luật sự sống trong linh. Trong vườn Ê-den, có hai
cây -Cây Biết Thiện—Ác và Cây Sự Sống. Trong hai cây này, chúng ta thấy điều
thiện, điều ác, và sự sống. Với mỗi một điều thì có một luật: luật điều thiện, luật
điều ác, và luật sự sống. Chúng ta là mô hình thu nhỏ của vườn Ê-đen vì
tình trạng tay ba gồm Đức Chúa Trời, con người, và Sa-tan hiện đang ở trong
chúng ta. Hơn nữa, luật điều thiện, luật điều ác, và luật sự sống hiện đang ở trong chúng ta.
Nói về thân vị, chỉ có ba bản thể trong vũ trụ: thân vị thần
thượng là Đức Chúa Trời; thân vị gian ác là Sa-tan, và thân vị con người. Mỗi
thân vị này có một sự sống. Thân vị thần thượng có sự sống thần thượng, thân vị con
người có sự sống con người, và thân vị gian ác có sự sống gian ác. Sự sống con
người không chỉ đến từ cha mẹ mà còn đến từ sự sáng tạo của Đức Chúa Trời. Sự sống
con người của chúng ta được tạo dựng khi A-đam được tạo dựng, không phải khi
cha mẹ sinh chúng ta ra.
Sau khi được tạo dựng, con người sa ngã. Vào thời điểm sa
ngã, sự sống gian ác tiêm vào thân thể con người. Như chúng tôi đã nêu, trong sự
sa ngã, không những con người làm điều sai, mà một điều gì đó gian ác đã vào
bên trong con người. Chẳng hạn, nếu một đứa bé uống thuốc độc, không những nó
làm điều sai mà một điều gì đó đã vào trong nó. Bởi sa ngã, sự sống gian ác của
Sa-tan đã vào trong thân thể con người, và bây giờ sự sống gian ác này ở trong
xác thịt chúng ta. Vì vậy, mọi người, dầu là người lịch sự hay một tên cướp, đều có sự sống con người là sự sống tốt lành, và sự sống
Sa-tan là sự sống gian ác. Đó là lý do vì sao người ta có thể vừa tốt vừa xấu,
vừa tử tế vừa độc ác. Không ai thích làm điều ác. Nhưng trong chúng ta có một
thân vị với một sự sống thích làm điều ác. Vì vậy, Phao-lô nói: “Cho nên điều thiện
tôi muốn thì tôi không làm; nhưng điều ác tôi không muốn thì tôi lại làm” (7:19). Điều này có nghĩa là không còn là
chúng ta làm những điều ấy mà là thân vị gian ác với sự sống gian ác trong
chúng ta.
Mọi người không những là con của A-đam mà còn là con của Ma
Quỉ. Trong Giăng 8:44, Chúa Jesus phán với người Do-thái: “Các ngươi ra từ cha các ngươi là Ma
Quỉ, và các ngươi muốn làm theo tư dục của cha các ngươi”. Mỗi người đều có hai
người cha, cha loài người và cha Sa-tan. Một ngày nọ, sau khi tôi giảng về điều
này tại Thượng Hải, một anh em xin tôi đừng nói chúng ta là con cái của Sa-tan nữa. Tôi nói, điều này không phải tôi
nói, rồi trưng dẫn lGiăng 3:10 cho anh, câu này nói: “con cái của Ma Quỉ”. Vì chúng ta là con cái của Ma Quỉ nên chắc chắn Ma Quỉ phải là cha chúng ta. Đó là lý do vì sao Chúa Jesus nói người Do- thái ra từ
cha của họ, là Ma Quỉ. Vì vậy, tất cả những người sa ngã đều có hai cha, mỗi
người cha ấy có một sự sống khác nhau, cha loài người với sự sống con người và cha Sa-tan với sự sống Sa-tan.
Ngợi khen Chúa vì lịch sử của chúng ta không dừng lại ở sự
sáng tạo và sa ngã! Chúng ta đã được cứu và tái sinh, được sinh lại. Khi
Ni-cô-đem nghĩ rằng sinh lại là vào trong lòng mẹ và được sinh ra một lần nữa thì Chúa Jesus trả lời sinh lại là
sinh bởi Linh: “Hễ chi sanh bởi xác thịt là xác thịt, hễ chi sanh bởi Linh là
linh” (Gi. 3:6). Do đó, được sinh lại nghĩa là được sinh bởi Đức Chúa Trời (Gi.
1:13). Ha-lê-lu-gia, một thân vị thứ ba, tức là chính Đức Chúa Trời, đã được
sinh trong chúng ta! Với thân vị thần thượng này, chúng ta có sự sống thần thượng.
Thân vị thứ nhất, tức thân vị con người, là bản thể chúng ta,
bản ngã của chúng ta. Thân vị này ở trong hồn, được đại diện bởi tâm trí. Sự sống
của thân vị này chủ yếu ở trong tâm trí. Thân vị thứ hai, là thân vị Sa-tan, ở trong
thân thể, tức là trong xác thịt. Nhưng ngợi khen Chúa vì thân vị thứ ba, là
thân vị thần thượng, ở trong linh chúng ta! Như chúng ta đều biết, con người có
ba phần, linh, hồn, và thân. Trong hồn, chúng ta có thân vị con người, trong
thân thể, chúng ta có thân vị Sa-tan, và trong linh, chúng ta có thân vị thần
thượng. Thật là kỳ diệu!
Cơ-đốc nhân thật phức tạp. Khi còn trẻ, tôi được dạy dỗ rằng
tín đồ có hai bản chất, một bản chất cũ và một bản chất mới. về sau, tôi học được
rằng sự hiểu biết như vậy không đầy đủ. Mọi Cơ-đốc nhân thật đều có ba thân vị
với ba sự sống. Đức Chúa Trời, Sa-tan, và bản ngã đều ở trong chúng ta. Đôi khi
ba thân
vị này chiến đấu với nhau. Ba thân
vị này không thể sống hài hòa hay tương giao gì với nhau.
MỖI SỰ SỐNG CÓ MỘT LUẬT
Mỗi loại sự sống đều có một luật. Luật chỉ về một
lực tự nhiên với một khuynh hướng và một hoạt động nào đó. Chẳng hạn, chúng ta
thở vì chúng ta sống. Hễ có sự sống thì luật của sự sống này làm cho
chúng ta thở. Chúng ta có thể dùng tiêu hóa làm một ví dụ khác. Sau khi dùng bữa,
chúng ta không cần cố gắng tiêu hóa thức ăn. Tiêu hóa là vấn đề luật. Mỗi khi
chúng ta ăn, luật của sự sống vật lý hoạt động để tiêu hóa thức ăn.
Điều này cũng đúng cho sự sống động
vật. Chim bay vì luật của sự sống loài chim là bay. Không ai dạy chim biết bay;
chúng được sinh ra với sự sống biết bay. Vì vậy, chim bay là điều tự nhiên. Anh
em có thể ngăn cản sự hoạt động của luật này bằng cách nhốt chim vào chụồng.
Nhưng một khi cửa chuồng mở ra, chim sẽ bay đi mất. Trái lại, mèo không bao giờ
bay, dầu chúng ta ra lịnh hoặc đe dọa sẽ phạt nó, nó vẫn không thể bay vì
nó không có sự sống với luật bay. Tuy nhiên, vì mèo có một sự sống bắt
chuột nên tự nhiên nó đuổi chuột. Chó sủa vì nó có sự sống sủa với luật sủa. Không cần dạy
chó sủa, chó tự nhiên sủa, tự phát sủa vì sự sống của nó đầy dẫy khuynh hướng và
hoạt động sủa.
Chuyển sang sự sống thực vật, chúng
ta có thể lấy cây ăn trái làm hình ảnh minh họa khác về sự kiện mỗi sự sống có một luật. Tôi không giỏi phân
biệt các loại cây ăn trái. Tuy nhiên, thật dễ phân biệt được cây nhờ trái của
nó. Dĩ nhiên cây táo sinh trái táo và cây cam sinh trái cam. Thật phi lý nếu ra
lệnh cho cây táo sinh trái cam và cây cam phải sinh trái táo! Không ai khờ dại
làm như vậy. Cây cam sinh trái cam, và
cây táo sinh trái táo. Cây cam có sự sống của cây cam, trong sự sống ấy là một luật hoạt động sinh ra
trái cam.
Cũng vậy, không cần dạy cây cẩm chướng ra hoa cẩm chướng thay
vì hoa đào. Thật ra, thậm chí không cần dạy nó ra hoa. Nếu một người nào đó dạy
cây cẩm chướng ra hoa và nếu cây cẩm chướng biết nói, nó sẽ nói: “Đừng phí thì
giờ dạy tôi ra hoa. Chỉ cần để tôi yên và để tôi lớn
lên. Cuối cùng tôi sẽ ra hoa”. Nở hoa là việc đến từ luật của sự sống cây cẩm
chướng. Tất cả các ví dụ trên cho thấy mỗi sự sống đều
có một luật.
BA SỰ SỐNG VÀ BA LUẬT
Vì Cơ-đốc nhân có ba sự sống nên chúng ta cũng có ba luật.
Chúng ta có sự sống con người, là sự sống tốt lành. Với sự sống tốt lành này,
chúng ta có luật điều thiện. Vì luật này, tự nhiên mọi người đều muốn làm điều thiện; không cần ai dạy cho. Chúng ta được sinh ra
với ước muốn làm điều tốt, mỗi đứa bé đều có sự sống con người với luật làm điều
thiện của sự sống ấy. Tuy nhiên, như chúng ta đã thấy, con người không những có
sự sống con người, mà còn có sự sống Sa-tan
với luật điều ác. Vì sự sống Sa-tan ở
trong con người nên tự nhiên một đứa bé nói dối, không cần ai dạy. Thật ra, các
cha mẹ Cơ-đốc luôn luôn dạy con đừng nói dối. Tôi dạy con tôi đừng nói dối, dầu
vậy chúng vẫn nói dối. Chẳng hạn, tôi dạy con tôi đừng vọc nước đã giặt quần
áo. Một ngày nọ, tôi bước vào và thấy một đứa đang vọc nước. Ngay lập tức nó giấu
tay ra sau lưng. Thay vì quở trách hay phạt nó, tôi tự nhủ: “Đó là một con người
sa ngã. La mắng có ích gì?” Anh em có thể ra lệnh cho một bụi gai đừng sinh ra
gai, nhưng dầu sao đi nữa nó vẫn sinh ra gai. Đó là luật của sự sống bụi gai.
Cũng vậy, trẻ con nói dối không cần ai dạy vì sự sống của Sa-tan với luật nói dối của Sa-tan ở trong chúng. Khi
nói dối, chúng chỉ sống theo luật nói dối này. Chúng ta cần được dạy để đọc nhưng không cần được dạy để nói dối. Về nguyên tắc, con người sa ngã nói dối cũng giống như mèo đuổi chuột. Cả hai đều là hoạt động của luật theo loại sự sống ở trong. Bây giờ chúng ta có thể
hiểu tại sao khi muốn làm điều tốt, chúng ta lại làm ngược lại. Chúng ta có hai
sự sống ở bên trong, sự sống con người, và sự sống Satan,
mỗi sự sống có luật của nó. Nhưng luật của sự sống Sa-tan mạnh hơn luật của sự sống con người.
Ngợi khen Chúa, chúng ta cũng có sự sống thần thượng! Trong
ba sự sống trong chúng ta, sự sống thần thượng mạnh nhất, và sự sống con người yếu nhất.
SỐNG BỞI LUẬT SỰ SỐNG
Những gì chúng ta làm trong cuộc sống hằng ngày tùy thuộc vào
luật mà chúng ta sống. Làm lành là một luật, làm ác là một luật khác, và sống bởi sự sống lại là một luật khác nữa. Đừng nghĩ anh em có
thể làm bất cứ điều gì mà không có luật. Là Cơ- đốc nhân, mọi sự chúng ta làm
trong đời sống hằng ngày là hoạt động của một trong các luật. Giả sử tôi giận một
anh em. Tôi có thể cố gắng đè nén cơn giận và tự nhủ: “Dầu ngươi giận anh em ấy
nhưng không được để lộ ra. Nếu nổi nóng, ngươi sẽ mất mặt và gây nan đề”. Cư xử
như vậy là không thật mà mang tính chính trị. Hơn nữa, cách cư xử ấy không lâu
bền. Một số người cố nén giận, và hậu quả
là bị đau bao tử. Mặc dầu chúng ta có thể chính trị như vậy nhưng cuối cùng luật của sự sống
Sa-tan sẽ làm chúng ta nổi nóng. Nén giận là cư xử cách chính trị; nổi nóng là
sống theo luật của tội. Nếu thành thật, chân thật, và ngay thẳng
thì tất cả những gì chúng ta làm hoặc nói sẽ là hoạt động của một trong những
luật này.
Hằng ngày, mọi sự đều được quyết định bởi luật mà chúng ta sống. Nếu sống bởi sự sống con người, luật sự sống con
người sẽ hoạt động. Tuy nhiên, sự sống con
người yếu đuối, và luật của sự sống ấy
mong manh vì luật của sự sống Sa-tan hiện diện, là
một luật mạnh hơn nhiều. Ha-lê-lu-gia chúng ta có luật mạnh nhất bên trong, đó là luật của Linh Sự Sống! Chúng ta không nên sống bởi sự sống con người nhưng hãy sống bởi sự sống thần thượng.
Trong La-mã chương 8, Phao-lô nói chúng ta nên bước theo
linh. Bước theo linh là sống bởi sự sống thần thượng. Khi sống bởi sự sống thần
thượng, luật của sự sống này, tức luật mạnh nhất, hành động trong chúng ta.
Không luật nào có thể đánh bại luật của sự sống thần thượng. Bởi luật này,
chúng ta được giải thoát khỏi mọi khó khăn. Đừng lo lắng về những nan đề của
mình. Hễ anh em bước theo linh và sống bởi luật của sự sống thần thượng, luật
này sẽ hành động cho anh em cách tự phát.
Tất cả chúng ta cần được nhắc nhở để nhấn đúng nút, không phải
nút khiến cho “luật này” hành động. Đừng dạy tôi yêu vợ vì trong sự sống con
người của mình, đơn giản là tôi không thể làm điều đó. Thay vào đó, hãy dạy tôi
đặt ngón tay lên đúng nút, là luật của Linh Sự Sống. Nếu
làm như vậy, tự nhiên tôi sẽ yêu vợ. Cũng vậy, đừng dạy chị em vâng phục chồng.
Càng dạy như vậy, họ càng ít vâng phục. Trái lại, hãy dạy họ nhấn đúng nút, rồi
họ sẽ tự đọng vâng phục chồng.
Nút đúng nằm ở trong linh chúng ta. Linh làm chứng với linh
chúng ta (8:16), và nút ấy là chính Linh của Đức Chúa Trời. Hằng ngày hằng giờ, chúng ta phải giữ tay trên nút này. Làm điều
này là đặt tâm trí vào linh và bước theo linh. Đừng bao giờ lấy tay khỏi nút Linh. Nếu giữ tay trên nút này, anh em sẽ ở trong linh, Linh sẽ là sự sống cho
anh em, và mọi điều tiêu cực sẽ bị giết chết.
Bí quyết giữ ngón tay trên nút đúng là nhận biết mình có một
nhân linh và Linh Sự sống đang ở
trong linh đó. Cần xoay tâm trí, toàn bản thể mình hướng về linh và đặt tâm
trí ở đó. Rồi chúng ta sẽ bước
theo linh. Khi làm điều này, mọi điều tiêu cực tự nhiên bị giết chết, và chúng ta vui hưởng sự sống thần thượng.
Khi làm như vậy, ước muốn làm lành bởi sự sống con người với luật tốt lành của
sự sống ấy được thỏa
mãn, và những đòi hỏi của Luật Đức Chúa Trời được đáp ứng. Hơn nữa, luật gian
ác của sự sống Sa-tan bị đánh bại. Tất cả là vấn đề luật. Đừng cố gắng yêu thương hay làm lành. Thay
vào đó, hãy xoay bản thể vào linh và giữ ngón tay cho đúng nút, tức là trên
chính Chúa, Đấng là mọi sự cho chúng ta như là Linh Sự Sống. Bằng cách này, anh em sẽ vui hưởng Ngài, và anh em sẽ sống bởi luật của Linh Sự Sống.