KINH NGHIỆM CHỦ QUAN
VỀ SỰ XƯNG CÔNG CHÍNH
(2)
Khi Phao-lô viết Sách La-mã, chắc
hẳn ông nghĩ đến Cựu ước. La-mã chương 1 rõ ràng đề cập đến Sách Sáng Thế Ký. Cụm từ
“những sự của Ngài mà mắt không thấy được, ...thì từ buổi sáng thế đã thấy rõ,
nhờ các vật dựng nên mà nhận biết được” chỉ về Sáng Thế Ký chương 1. “Những điều
mắt không thấy được” nghĩa là những thuộc tính thần thượng của Đức Chúa Trời mà
có thể hiểu được từ cõi thọ tạo. Do đó, Phao-lô bắt đầu Sách La-mã với một lời
ngụ ý đến chương đầu của Sách Sáng Thế Ký. Hơn nữa, Phao-lô mô tả về sự định tội
nhân loại theo sau những giai đoạn sa ngã của loài người được ghi lại trong Sáng
Thế Ký. Trong Sáng Thế Ký chương 4, Ca-in lìa bỏ Đức Chúa Trời, không chịu giữ
lấy Ngài trong sự hiểu biết của mình. Vào thời điểm của Sáng Thế Ký chương 11,
toàn thể dòng dõi sa ngã đã đổi
Đức Chúa Trời lấy
hình tượng. Họ đổi Đức Chúa Trời vinh hiển lấy hình tượng hư không, và suy
thoái đến tình trạng gian dâm và rối loạn, được bày tỏ đến cực điểm tại Sô-đôm.
Điều này đưa đến việc phạm mọi điều ác mà người ta có thể nghĩ đến. Phao-lô
dùng lịch sử của dòng dõi bại hoại làm bối cảnh cho phần nói về sự định tội
nhân loại. Trong La-mã chương 3, Phao-lô ám chỉ đến bức tranh về Hòm Giao Ước với nắp Hòm khi ông trình bày
Đấng Christ là Nơi Vãn Hồi. Vì vậy,
La- mã chương 3 cũng được viết với cái nhìn về Cựu Ước. Hơn nữa, khi đến phần kết
luận về sự xưng công chính, Phao-lô dùng lịch sử của Áp-ra-ham như một ví dụ đầy
đủ. Lịch sử của Áp-ra-ham cung cấp một kiểu mẫu đầy đủ về sự xưng công chính chủ
quan và đích thực của Đức Chúa Trời. Nếu chỉ có sự dạy dỗ của Phao-lô trong
chương 3, chúng ta không bao giờ có thể đánh giá cao những sự sâu nhiệm về sự
xưng công chính của Đức Chúa Trời. Chúng ta chỉ có hạt giống của sự xưng công
chính mà không có cốt lõi.
SỰ
TRUYỀN DẪN CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Tôi cảm thấy
cần chia sẻ thêm kinh nghiệm chủ quan về sự xưng công chính. Trong linh, tôi có
gánh nặng muốn
hoàn toàn mở La-mã chương 4 ra cho dân Chúa. Như tôi đã nói, La-mã chương 4 là
một chương sâu sắc, sâu sắc hơn chúng ta biết. Chương này trình bày kinh nghiệm
của Áp-ra-ham với Đức Chúa Trời. Áp-ra-ham là gương mẫu về việc kinh nghiệm Đức
Chúa Trời của những người được Ngài kêu gọi. Ngôn ngữ loài người không đủ để mô
tả một kinh nghiệm như vậy. Sau khi suy xét vấn đề này cách nghiêm túc, tôi chọn
từ truyền dẫn để giúp chúng ta hiểu sự tương tác giữa Đức Chúa Trời và con người.
Việc áp dụng
điện tùy thuộc vào cầu chì, và chúng ta có thể nói điện được áp dụng qua cầu chì.
Đó là sự truyền dẫn. Điện thần thượng ở xa trên các từng trời, nhưng nơi điện
được áp dụng là trên đất. Để điện thần thượng này đến với chúng ta, chúng ta cần
sự truyền dẫn. Do đó, Đức Chúa Trời truyền dẫn chính Ngài cho chúng ta. Một khi
có sự truyền dẫn này, chúng ta sẽ kinh nghiệm sự truyền dẫn thuộc linh khi thể
yếu của Đức Chúa Trời thấm vào bản thể chúng ta. Sự truyền dẫn yếu tố của Đức
Chúa Trời như vậy sẽ dầm thấm và lan tỏa trong chúng ta. Sự truyền dẫn đem đến
sự thâm nhập, và sự thâm nhập này làm lan tỏa yếu tố Đức Chúa Trời trong
chúng ta.
ĐỨC
TIN LÀ MỘT ĐÁP ỨNG
Sự lan tỏa
này tạo nên một đáp ứng. Những mỹ đức thuộc linh và thuộc tính thần thượng đã
được truyền vào trong chúng ta sẽ tạo nên đáp ứng trong chúng ta. Đáp ứng đầu
tiên là tin. Đó là đức tin của chúng ta. Đó là định nghĩa cao nhất về đức tin.
Đức tin không phải là khả năng hay mỹ đức thiên nhiên của chúng ta. Đức tin là đáp ứng của chúng ta đối với
Đức Chúa Trời, là kết quả của sự truyền dẫn chính Ngài vào trong chúng ta và
truyền các yếu tố thần thượng của Ngài vào trong bản thể chúng ta. Khi các yếu tố của Đức Chúa Trời dầm thấm bản thể
chúng ta, chúng ta đáp ứng với Ngài, và đáp ứng này là đức tin. Đức tin không
phải là mỹ đức của con người mà hoàn toàn là sự đáp ứng do sự truyền dẫn thần
thượng tạo nên; sự truyền dẫn ấy dầm thấm và lan tỏa bản thể chúng ta. Một khi
có đức tin này, chúng ta không bao giờ mất. Đức tin này sâu xa hơn huyết quản
chúng ta, vì được truyền vào trong chúng ta và cấu tạo nên bản thể chúng ta. Dầu
cố gắng không tin, chúng ta vẫn không bao giờ thành công. Đó là những gì Kinh
Thánh muốn
nói về đức tin nơi Đức Chúa Trời.
Nếu tôi nhớ
đúng, Phao-lô không bao giờ dùng từ “bởi đức tin nơi Jesus”. Nhưng ít nhất 2 hoặc 3 lần ông đề cập đến “đức tin
của Jesus”, là cụm từ làm bối rối hầu
hết các dịch giả. Vì thấy khó định nghĩa một cụm từ như vậy, nên một số dịch giả
đã đổi giới
từ “của” thành “nơi”. Nếu chúng ta đổi giới từ, cụm từ sẽ là “đức tin nơi Jesus” và có nghĩa là chúng ta tự
mình tin Jesus. Đó không phải là điều
Phao-lô muốn nói. Phao-lô
có ý nói chúng ta tin Chúa Jesus
nhờ chính Chúa
Jesus là đức tin của chúng ta.
Vì không có khả năng tin, nên chúng ta phải nhận Đấng Christ làm khả năng tin của
mình. Chúng ta cần tin Chúa Jesus
bồi đức tin
của Ngài. Tôi đã cố gắng hiểu điều này gần 40 năm. Trong quá khứ, tôi giải
thích đức tin là Đấng Christ
đem chính
Ngài vào trong chúng ta. Bấy giờ đó là định nghĩa tốt nhất mà tôi có được. Tuy
nhiên, trong vài ngày vừa qua, Chúa ban cho tôi một từ tốt hơn: đức tin là đáp ứng
của chúng ta đối với Đức Chúa Trời, được sản sinh bởi sự truyền dẫn, truyền đạt
và dầm thấm của Ngài.
TIẾN
TRÌNH TRUYỀN DẪN
Sự truyền dẫn
này được hoàn thành như thế nào? Là điện thiên thượng, Đức Chúa Trời đến với những
người được chọn của Ngài. Chẳng hạn, Đức Chúa Trời đến với Áp-ra-ham bằng cách
hiện ra với ông. Nếu nghiên cứu Sáng Thế Ký chương 11 đến 24, kể cả phần ghi lại
trong Công Vụ chương 7, chúng ta thấy Đức Chúa Trời hiện ra với Áp-ra-ham vài lần. Công Vụ 7:2 nói Đức Chúa
Trời vinh hiển hiện ra với Áp-ra-ham. Chắc chắn sự hiện ra của Đức Chúa Trời
vinh hiển đã thu hút Áp-ra-ham. Được thu hút đơn giản có nghĩa là Đức Chúa Trời
truyền chính Ngài vào trong Áp-ra-ham mà ông không biết hay không ý thức về điều
đó. Điều này tương tự như sự chữa trị bằng tia ra-đi (radium) được dùng trong y học hiện
đại. Bệnh nhân được đặt dưới tia X quang, không ý thức gì về những tia X quang
chiếu xuyên qua người mình. Đức Chúa Trời là chất phóng xạ mạnh nhất. Nếu chúng
ta ngồi với Ngài một giờ, Ngài sẽ truyền chính Ngài vào trong chúng ta. Sự truyền
dẫn này sẽ tạo nên sự truyền đạt, dầm thấm, và lan tỏa.
SỰ
TRUYỀN DẪN TRONG PHÚC ÂM
Bất cứ sự
rao giảng Phúc Âm đúng đắn nào cũng nên có một sự truyền dẫn như vậy, là truyền
Đấng Christ vào trong người ta. Làm
thế nào Đấng Christ
được truyền
dẫn vào trong chúng ta? Là bởi rao giảng Phúc Âm. Mỗi khi chúng ta rao giảng
Phúc Âm của Jesus
Christ một
cách bình thường, Đấng Christ
hằng sống sẽ hiện ra, và sự hiện
ra này sẽ truyền dẫn Đấng Christ
vào trong
người ta.
Tôi có thể
khẳng định điều này bởi
kinh nghiệm. Mặc dầu tôi được sinh ra ở Trung Quốc và học biết những lời dạy của
Khổng Tử, nhưng Khổng Tử không thu hút được tôi. Cơ-đốc Giáo như một tôn giáo
cũng không thu hút tôi. Khi tôi mười chín tuổi, Chúa sai một chị em trẻ đến quê
tôi để giảng Phúc Âm. Tôi tò mò đến xem. Đang khi tôi ngồi trong phòng nhóm
nghe chị hát và giảng, vinh hiển của Đức Chúa Trời hiện ra và tôi được thu hút.
Không ai phải thuyết phục tôi tin. Trong khi tôi lắng nghe chị, Đức
Chúa Trời truyền chính Ngài vào trong tôi, và sự truyền dẫn này tràn ngập và
chinh phục tôi, tạo nên một đáp ứng rất tích cực. Khi ra khỏi phòng nhóm và đi
trên đường, tôi ngước mắt lên trời nói: “Đức Chúa Trời ôi, Ngài biết con là một
thanh niên đầy tham vọng. Nhưng dầu người ta hứa trao cho con cả thế giới để
làm đế quốc riêng, con cũng từ chối. Con muốn nhận lấy Ngài. Từ nay trở đi con
muốn hầu việc Ngài. Con muốn
làm một người giảng đạo nghèo nàn đi từ làng này qua làng khác nói cho người ta
biết Jesus tốt lành dường bao”. Bằng
cách ấy, Jesus sống động đã được truyền
vào bản thể tôi. Ngay lập tức, tôi đáp ứng với Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời
đáp ứng với tôi. Đáp ứng của tôi đối với Đức Chúa Trời là tôi tin Ngài. Đó là đức
tin của tôi. Đáp ứng của Đức Chúa Trời đối
với tôi là xưng công chính tôi, ban cho tôi sự công chính của Ngài cùng với
bình an và vui mừng Sự công chính của Đức Chúa Trời đáp ứng với tôi, và từ thời
điểm ấy tôi có sự công chính. Đấng Christ
được làm nên
sự công chính của Đức Chúa Trời cho tôi. Do dó, tôi được bình an, vui mừng, và
đầy hi vọng. Tôi đã được Đức Chúa Trời xưng công chính. Đức Chúa Trời đã gọi
tôi ra khỏi tất cả những gì không phải là chính Ngài.
Một khi Đấng
Christ đã truyền chính Ngài vào
bên trong thì anh em không bao giờ có thể trốn thoát; anh em phải tin Ngài.
Khi rao giảng Phúc Âm, chính tôi từng gặp nhiều trường hợp như vậy. Một số người
nói: “Đơn giản là tôi không biết điều gì đã xảy ra cho mình. Sau khi nghe ông ấy
giảng đạo lần
đầu và trở về nhà, tôi nói tôi không muốn có liên hệ gì với Đấng Christ, tôi
không thích Jesus.
Nhưng một điều
gì đó đã vào trong tôi. Tôi cố gắng xua đuổi điều đó, nhưng không thể được. Mặc
dầu tôi không muốn
trở lại, nhưng một điều gì đó trong tôi thúc giục tôi đến nghe ông ấy giảng nhiều
lần”. Điều gì vậy? Đó là hiệu quả của sự truyền dẫn Đấng Christ vào trong người ta. Từ sự
truyền dẫn này có một đáp ứng-đó là tin
Jesus bởi đức
tin của Jesus.
ĐỨC
CHÚA TRỜI HIỆN RA VỚI ÁP-RA-HAM
Đức Chúa Trời
nhiều lần hiện ra với Áp-ra-ham. Nhiều người trong chúng ta có quan niệm sai về
Áp-ra-ham, cho rằng ông là người khổng lồ đức tin. Tôi nghe điều này khi còn là một Cơ-đốc nhân trẻ
tuổi, tôi sợ hãi và tự nhủ: “Hãy quên điều đó đi. Mình không bao giờ có thể trở
thành một người khổng lồ đức tin”.
Về sau, khi xem xét tiểu sử của Áp-ra-ham, tôi nhận thấy ông
không phải là người khổng lồ đức tin. Người khổng lồ đức tin duy nhất là chính
Đức Chúa Trời. Là người khổng lồ đức tin, Đức Chúa Trời truyền dẫn chính Ngài
vào trong ông. Sau khi Áp-ra-ham dành thì giờ ở trong hiện diện của Đức Chúa
Trời, ông không thể không tin Ngài vì Đức Chúa Trời đã được truyền dẫn vào
trong ông. Do đó, Áp-ra-ham được Đức Chúa Trời thu hút, và ông đáp ứng bằng
cách tin Ngài. Đáp ứng của ông là tin. Giả sử một người nghèo đến thăm Áp-ra-ham và nói:
“Áp-ra-ham ơi, tôi biết ông không có con. Sang năm tôi sẽ khiến ông có một đứa con
do chính vợ ông sinh ra”. Hẳn Áp-ra-ham đã đuổi ông ta đi, bảo ông ta đừng nói
chuyện phi lý. Ai đã thật sự hiện ra với Áp-ra-ham? Đức Chúa Trời vinh hiển. Sự
kiện Đức Chúa Trời hiện ra với ông trong Sáng Thế Ký chương 15 không phải là lần
đầu tiên. Trước đó Ngài đã hiện ra với
ông vài lần rồi.
Sự hiện ra lần
đầu được ghi lại trong Công Vụ chương 7. Hai lần hiện ra nữa được tìm thấy
trong Sáng Thế Ký chương 12: vào lần đầu (cc. 1-3), Đức Chúa Trời bảo Áp-ra-ham
lìa khỏi quê hương, họ hàng và nhà cha mình; vào lần hiện ra thứ hai (cc. 7-8),
Đức Chúa Trời hứa ban đất cho dòng dõi ông. Sau đó, là người ít kinh nghiệm
trong đức tin, Áp-ra-ham đã sa vào Ai-cập. Đức Chúa Trời hiện ra với Áp-ra-ham
lần thứ tư trong Sáng Thế Ký 13:14-17, khi Ngài bảo Áp-ra-ham ngước mắt lên
nhìn miền đất từ mọi hướng. Vì vậy, Đức Chúa Trời hiện ra trong Sáng Thế Ký
15:1-7 là lần thứ năm; đối với Áp-ra-ham, lần này không có gì mới lạ. Đức Chúa
Trời đã hiện ra với Áp-ra-ham nhiều lần, và Áp-ra-ham đã kinh nghiệm sự phong
phú của những lần Đức
Chúa Trời hiện ra, ông đi đến chỗ tin cậy những sự hiện ra ấy. Trong bốn lần hiện
ra đầu tiên, yếu tố Đức Chúa Trời
đã được truyền và tiêm vào trong bản thể Áp-ra-ham. Khi Đức Chúa Trời hiện ra
cho Áp-ra-ham, Ngài không lìa khỏi
ông cách đường
đột. Ngài ở lại với Áp-ra-ham trong một khoảng thời gian. Trong Sáng Thế Ký
chương 18, Đức Chúa Trời ở lại với Áp-ra-ham bao lâu? Ngài ở với ông khoảng nửa ngày, trò chuyện với ông nhiều giờ
như với một bạn thân. Suốt cuộc viếng thăm ấy, Áp-ra-ham được Đức Chúa Trời
truyền vào trong mình. Trong lần hiện ra thứ năm (Sáng. 15), Đức Chúa Trời bảo
Áp-ra-ham rằng dòng dõi của ông sẽ đông như sao trên trời. Kết quả của sự hiện
ra lần thứ năm là Áp-ra-ham kinh nghiệm một sự truyền đạt phong phú của Đức
Chúa Trời đến nỗi ông tin. “Áp-ra-ham tin Đức Chúa Trời và điều đó kể là công
nghĩa (hoặc: công chính) cho người”
(La. 4:3;
Sáng. 15:6).
Đức tin của
Áp-ra-ham không đến từ khả năng thiên nhiên của ông, và không bắt nguồn từ
chính ông. Đức tin của ông nơi Đức Chúa Trời là một đáp ứng đối với chất ra-di
thiên thượng, là sự đáp
ứng đối với sự truyền dẫn thần thượng. Nói theo nghĩa bóng, đức tin của Áp-ra-ham đơn
giản là Đức Chúa Trời hành động như “chất phóng xạ” trong ông. Đức tin đúng đắn
là gì? Đức tin thật là sự hành động của Đức Chúa Trời trong chúng ta. Đó là lý
do vì sao Đức Chúa Trời kể đức tin của Áp-ra-ham là công chính. Dường như Đức
Chúa Trời phán: “Đức tin này là một điều gì đó thuộc về Ta. Nó tương ứng với
Ta. Đó là sự công chính của Áp-ra-ham trước mặt Ta”. Sự công chính là gì? Là sự
công chính của Đức Chúa Trời.
KINH
NGHIỆM SÂU XA HƠN CỦA ÁP-RA-HAM
Lời thần thượng
này trong Kinh Thánh thật sâu xa, chúng ta không thể hiểu được nếu chỉ đọc cách
hời hợt. Áp-ra-ham tiếp nhận yếu tố
Đức Chúa Trời bởi tiến trình truyền dẫn thần thượng. Mặc dầu sự công chính đã
được kể cho Áp-ra-ham, nhưng ông chưa kinh nghiệm sự công chính ấy cách vững
chắc, cụ thể. Cũng vậy, chúng ta có thể có Đấng Christ là
Sự Công Chính, nhưng không thật sự kinh nghiệm Ngài thiết thực. Vào giây phút
kêu cầu Ngài, chúng ta tiếp nhận Đấng Christ,
và Đấng Christ được làm nên sự công
chính của chúng ta. Tuy nhiên, Đấng Christ
vẫn phải trở
nên kinh nghiệm của chúng ta. Do đó, chúng ta cần có Sa-ra.
Sa-ra tượng trưng
cho ân điển. A-ga là vợ lẻ của Áp-ra-ham, tượng trưng cho Kinh Luật (Ga.
4:22-26). Chúng ta có Đấng Christ
ở bên trong,
nhưng thiếu kinh nghiệm về Đấng Christ
này. Ai có
thể giúp chúng ta kinh nghiệm? Sa-ra. Xin hãy nhớ Sa-ra tượng trưng cho ân điển
của Đức Chúa Trời. Đừng làm việc với Kinh Luật bằng cách đến với A-ga, nhưng
hãy hợp tác với ân điển bằng cách đến với Sa-ra. Nếu liên hiệp với Sa-ra, anh
em sẽ kinh nghiệm Đấng Christ
là sự công
chính của mình. Đừng đến với Kinh Luật và đừng quyết định làm điều tốt. Chúng
ta cần nhớ lại chính kinh nghiệm của Phao-lô như được thuật lại trong La-mã
chương 7: “Lòng muốn thì ở nơi tôi, nhưng quyền lực làm điều thiện thì lại
không có”. Nếu
muốn
làm lành, điều đó có nghĩa là anh em đang hướng về Kinh Luật. Nếu quyết định
tôn trọng cha mẹ, thương yêu vợ, hay vâng phục chồng, anh em đang hướng về Kinh
Luật và cưới A-ga. Kết quả của sự liên hiệp ấy luôn luôn là Ích-ma-ên. Tuy
nhiên, nếu anh em liên kết với ân điển, sự liên hiệp ấy sẽ sinh ra Đấng Christ là Y-sác thật.
Y-sác tượng
trưng cho kinh nghiệm vững chắc về sự công chính mà Đức Chúa Trời đã kể cho
Áp-ra-ham. Vào ngày anh em tin Chúa Jesus,
Đấng Christ được ban cho và truyền dẫn
vào trong anh em. Anh em đáp ứng trong đức tin, và đức tin của anh em được Đức
Chúa Trời kể là sự công chính của anh em. Bằng cách này, Đức Chúa Trời làm cho
Đấng Christ trở nên sự xưng công
chính của anh em, sự công chính của anh em. Tuy nhiên, vào lúc ấy anh em chưa
có kinh nghiệm thật. Sau khi được
cứu, anh em đến với A-ga, đến với Kinh Luật, quyết định làm điều tốt. Anh em
thành công đến một mức độ nào đó, nhưng kết quả là Ích-ma-ên. Bây giờ,
anh em phải liên hiệp chính mình với
ân điển của Đức Chúa Trời, với Sa-ra. Với Sa-ra, anh em sẽ có kinh nghiệm thật
về Đấng Christ mà mình đã tiếp nhận.
Theo hình
bóng, sự công chính mà Đức Chúa Trời kể cho Áp-ra-ham là Y-sác. Theo Sáng Thế
Ký 17:21, Đức Chúa Trời đến với Áp-ra-ham và phán: “Độ khoảng này năm tới,
Sa-ra phải sanh cho ngươi một con trai”. Trong Sáng Thế Ký 18:10, Đức Chúa Trời
lặp lại lời này hơi khác một chút: “Trong độ một năm nữa, ta sẽ trở lại đây với
ngươi không sai, và chừng đó, Sa-ra, vợ ngươi, sẽ có một con trai”. Nếu đặt những
câu này lại với nhau, chúng ta sẽ nhận thấy sự ra đời của Y-sác thật ra là
chính Đức Chúa Trời đến. Rất tiếc bản dịch King James làm lu mờ hai câu này, dùng cụm từ “thời điểm sự sống “. Cách dịch đúng đắn
cụm từ này được tìm thấy trong bản New
American
Standard, bản này chép: “Vào thời điểm này năm tới”. Chúa bảo Áp-ra-ham rằng sự
ra đời của Y-sác sang năm sẽ là chính Đức Chúa Trời đến. Vì vậy, sự ra đời của
Y-sác thật lạ thường: đó là Đức Chúa Trời đến.
KINH
NGHIỆM CỦA TÍN ĐỒ
Chúng ta có
thể áp dụng tất cả các điểm này cho kinh nghiệm của mình. Trong việc rao giảng
Phúc Âm, qua sự hiện ra và sự truyền dẫn của Đấng Christ, chúng ta đáp ứng với Đức
Chúa Trời trong việc tin, với Đấng Christ
là đức tin.
Khi đó, Đức Chúa Trời kể đức tin này cho chúng ta là sự công chính của chúng
ta, là kinh nghiệm thật về Đấng Christ
vào lúc
chúng ta được cứu. Đó là sự hồi đáp của Đấng Christ, là
Đấng Christ đến với chúng ta sâu xa
hơn sau khi chúng ta đáp ứng với Đức Chúa Trời trong việc tin, với Ngài là đức
tin của mình. Kết quả sự hiện ra của Đấng Christ
và sự truyền
dẫn thần thượng của Ngài là Ngài trở nên đức tin của chúng ta, tức sự đáp ứng đối
với Đức
Chúa Trời. Đáp lại, Đức Chúa Trời kể đức tin này là sự công chính cho chúng ta,
và Đấng Christ trở nên sự công chính của
Đức Chúa Trời cho chúng ta cách sâu xa hơn. Nhờ ân điển của Đức Chúa Trời, Đấng Christ đến với chúng ta cách sâu
xa hơn, chúng ta có Đấng Christ
như sự công
chính của mình trước mặt Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể tóm tắt tiến trình này
như vầy: trong sự hiện ra và truyền dẫn của Ngài, Đấng Christ trở nên đức tin của chúng
ta đối với Đức Chúa Trời, và đáp lại, Đấng Christ trở
nên sự công chính của Đức Chúa Trời đối với chúng ta. Khi ấy, Đấng Christ trở nên kinh nghiệm của
chúng ta.
Hơn nữa,
không những chúng ta có Đấng Christ
là sự công
chính của Đức Chúa Trời được kể cho mình mà còn kinh nghiệm Đấng Christ là Y-sác của mình. Chúng
ta quí kinh nghiệm này, cho là thân yêu, quí báu và ấp ủ như con độc sinh của
mình.
HOÀN
THÀNH MỤC ĐÍCH CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
ĐỂ
ĐỨC CHÚA TRỜI THỎA LÒNG
Rồi có thể Đức
Chúa Trời lại hiện ra [với chúng ta] và phán: “Con có muốn tiến tới với Ta
không? Con có muốn vui hưởng sự hiện ra sâu xa hơn của Ta không? Nếu muốn, con hãy từ bỏ Y-sác. Từ
bỏ những gì Ta đã ban cho con. Đừng quăng bỏ Y-sác đi, nhưng hãy dâng Y-sác cho
Ta. Hãy đem chính Đấng Christ
mà con kinh
nghiệm đặt trên bàn thờ và dâng cho Ta để Ta thỏa lòng. Kinh nghiệm Đấng Christ của con đã trở nên phần
hưởng của con và làm con thỏa lòng. Bây giờ, Ta yêu cầu con dâng phần ấy cho Ta
để Ta hoàn toàn thỏa lòng”. Anh em có bằng lòng làm như vậy không? Trong số một
trăm Cơ-đốc nhân đã kinh nghiệm điều này, không một ai bằng lòng cả. Mọi người
đều trả lời: “Làm sao con có thể từ bỏ kinh nghiệm thân thiết, quí báu về Đấng Christ? Ngài yêu cầu con từ bỏ điều
này là sai. Con không bao giờ đồng ý”. Tuy nhiên, những ai được yêu cầu dâng
kinh nghiệm của mình về Đấng Christ
cho Đức Chúa
Trời như dâng Y-sác mà không chịu vâng theo thì sự sống thuộc linh của họ sẽ chết.
Dường như Đức Chúa Trời muốn nói với những người như vậy rằng: “Vì con quí
kinh-nghiệm-Y-sác của mình và không chịu dâng cho Ta nên Ta sẽ để lại kinh nghiệm
ấy cho con. Ta không thể tiến xa hơn với con. Con có sự vui hưởng và thỏa mãn của
mình, nhưng Ta không có sự vui hưởng và thỏa mãn của Ta. Ta không thể làm gì với
con để hoàn thành mục đích của Ta”. Áp-ra-ham dâng Y-sác để làm thỏa mãn Đức
Chúa Trời. Đó là của lễ thiêu thật. Trên núi Mô-ri-a, Đức Chúa Trời được thỏa
lòng hoàn toàn. Trong Sáng Thế Ký chương 22, chúng ta thấy Đức Chúa Trời không những là Đức Chúa
Trời gọi những điều không có như đã có-Ngài được khải thị là Đức Chúa Trời như
vậy trong Sáng Thế Ký chương 15 và 1- mà còn là Đức Chúa Trời ban sự sống cho kẻ
chết. Theo cách nhìn của Đức Chúa Trời, Y-sác đã chết khi Áp-ra-ham đặt Y-sác
trên bàn thờ và đưa dao lên để giết Y-sác. Đức Chúa Trời chận Áp-ra-ham lại, cấm
ông giết Y-sác. Theo hình bóng, điều này có nghĩa là Đức Chúa Trời
truyền sự sống cho Y-sác đã chết. Theo Hê-bơ-rơ 11:17-19, Y-sác đã phục sinh,
và Áp-ra-ham nhận lại Y-sác trong sự phục sinh từ Đức Chúa Trời. Kết
quả của điều này là Đức Chúa Trời được truyền dẫn, truyền đạt và lan tỏa vào
trong Áp-ra-ham sâu xa hơn và phong phú hơn.
Trên núi Mô-ri-a, kinh nghiệm thuộc linh của Áp-ra-ham đạt đến đỉnh điểm.
Kết quả là
Áp-ra-ham trở nên thuộc linh và trưởng thành trong sự sống đến nỗi
trong Sáng Thế Ký chương 24, ông tượng trưng cho Đức Chúa Trời Cha.
Ông trở nên
trưởng thành như vậy từ đâu? Trên
núi Mô-ri-a là nơi ông nhận được phần hưởng trọn vẹn về Đức Chúa Trời. Đức Chúa
Trời Cha được truyền vào trong ông. Vì vậy, Áp-ra-ham trở nên cha, không những
của một cá nhân Y-sác mà còn của tập thể hàng ngàn con cháu là Vương Quốc của Đức
Chúa Trời trên đất này để hoàn thành mục đích của Đức Chúa Trời.
Bây giờ,
chúng ta có thể thấy vì sao sau khi viết La-mã chương 3, Phao-lô có gánh nặng
dùng tiểu sử của Áp-ra-ham trong chương 4 như một bức tranh bày tỏ đỉnh điểm sự
xưng công chính của Đức Chúa Trời. Mục đích xưng công chính của Đức Chúa Trời
là để tái sản sinh Đấng Christ
trong hàng
triệu thánh đồ. Là sự tái sản sinh của Đấng Christ, những
thánh đồ này trở nên những Chi Thể của Thân Thể Ngài (La. 12:5). Thân Thể
này sau đó trở nên Vương Quốc của Đức Chúa Trời trên đất (La. 14:17) để hoàn
thành mục đích của Đức Chúa Trời. Là Vương Quốc của Đức Chúa Trời, Thân Thể được
trình bày cách chi tiết trong các chương từ 12 đến 16 của Sách La-mã. Tất cả
các Hội Thánh địa phương là sự biểu lộ của Thân Thể Đấng Christ như Vương Quốc của Đức
Chúa Trời. Là Vương Quốc
của Đức Chúa
Trời Hội
Thánh không bao gồm một Y-sác, nhưng gồm có nhiều Y-sác là những người đến từ sự
xưng công chính của Đức Chúa Trời. Tất cả những điều này là kết quả của kinh
nghiệm chủ quan và sâu xa hơn về sự xưng công chính.
TRỞ
VỀ VỚI CÂY SỰ SỐNG
Tuy nhiên,
thậm chí chúng ta cần thấy nhiều hơn. Chúng ta hãy trở về với chương đầu của Sáng Thế
Ký một
lần nữa.
Theo Sáng Thế
Ký chương 1, con người không những được tạo nên bởi Đức Chúa Trời mà cũng được
tạo nên vì Đức Chúa Trời và cho Đức Chúa Trời. Con người được tạo nên cho Đức
Chúa Trời để có thể biểu lộ hình ảnh của Đức Chúa Trời và thi hành quyền cai trị
của Đức Chúa Trời hầu xây dựng Vương Quốc Ngài. Con người được tạo nên cho Đức
Chúa Trời vì một mục đích cao cả như vậy. Trong Sáng Thế Ký chương 2, chúng ta
thấy Đức Chúa Trời được tiêu biểu bởi Cây Sự Sống, ngụ ý rằng con người mà đã
được tạo dựng cho Đức Chúa Trời nên liên tục ăn Cây này. Con người cần đến với
Đức Chúa Trời, tiếp xúc với Ngài, và được Ngài truyền dẫn và truyền đạt vào
trong mình. Tuy nhiên, con người đã không làm như vậy, đã đi đến nguồn sai là
Cây Tri Thức. Do
đó, con người được Đức Chúa Trời tạo nên cho chính Ngài, đã quay khỏi Ngài. Đó
là ý nghĩa chính xác về sự sa ngã của con người.
Đức Chúa Trời
hiện đến để kêu gọi Áp-ra-ham ra khỏi tình trạng sa ngã ấy, nghĩa là Ngài muốn đem con người trở về với
chính Ngài. Khi Đức Chúa Trời kêu gọi Áp-ra-ham ra khỏi U-rơ thuộc xứ Canh-đê,
Ngài không bảo ông đi đâu, vì ý định của Đức Chúa Trời là đem ông trở
lại với chính Ngài. Con người phải trở về với Đức Chúa Trời để Ngài có thể truyền
chính Ngài vào trong họ.
Khi kêu gọi
Áp-ra-ham ra khỏi U-rơ, Đức Chúa Trời đem ông trở về với Cây Sự Sống. Nguyên tắc của Cây Sự
Sống là lệ thuộc; nguyên tấc của Cây Tri Thức là độc lập. Đến với Cây Sự Sống
là lệ thuộc vào Đức Chúa Trời;
quay sang Cây Tri Thức nghĩa là từ bỏ Đức Chúa Trời. Mỗi ngày, mỗi giờ chúng ta cần lệ thuộc
vào Đức Chúa Trời như sự sống
của mình. Chúng ta không bao giờ có thể xa cách Đức Chúa Trời là sự sống của mình. Vì vậy,
Áp-ra-ham được đem trở về với Đức Chúa Trời là Cây Sự Sống. Khi Đức Chúa Trời
hiện ra với ông, đó cũng là sự hiện ra của Cây Sự Sống. Khi Áp-ra-ham dành thì
giờ ở
trong hiện diện của Đức Chúa Trời, ông vui hưởng Cây Sự Sống. Mỗi khi điều này xảy
ra, thể yếu của Đức Chúa Trời được truyền vào trong ông. Bằng cách này, Đức
Chúa Trời huấn luyện Áp-ra-ham để ông được Ngài hoàn toàn truyền dẫn, truyền đạt,
lan tỏa, và huấn luyện để không còn hành động một mình nữa. Đó không phải là một
bài học dễ đối với Áp-ra-ham.
Ngày nay
chúng ta cũng đang được huấn luyện giống như vậy. Đức Chúa Trời đã kêu gọi
chúng ta ra khỏi tình trạng sa ngã để trở về với chính Ngài là Cây Sự Sống. Bây
giờ, chúng ta đang được Ngài truyền dẫn, truyền đạt và dầm thấm. Chúng ta không
được tự mình làm bất cứ điều gì. Bản ngã của chúng ta phải bị kết liễu. Người
cũ phải bị dứt bỏ và đem chôn để Đức Chúa Trời có thể là mọi sự đối với chúng ta. Khi ấy
chúng ta có thể nói trong thực tại rằng: “Không phải là tôi sống nữa, mà là Đấng Christ sống ở trong tôi; nay tôi còn sống
trong xác thịt đây, ấy là
tôi nhơn đức tin mà sống, tức đức tin của Con Đức Chúa Trời” (Ga. 2:20). Đó là
đời sống của Áp-ra-ham. Là hậu tự của Áp-ra-ham, chúng ta cũng giống như ông. Chúng ta bước
đi theo dấu chân đức tin của ông và ở
trong công tác dầm thấm của Đức Chúa
Trời.
Khi kinh
nghiệm tiến trình này, chúng ta có những đáp ứng khác nhau đối với Đức Chúa Trời.
Đáp ứng đầu tiên của chúng ta là tin Ngài bằng đức tin của Đấng Christ. Điều này tạo nên một
đáp ứng khác từ phía Đức Chúa Trời, Ngài kể Đấng Christ là
sự công chính cho chúng ta. Sau đó, chúng ta tự mình hành động và sinh ra một
thất bại. Chúng ta đi đến nguồn sai là A-ga, tức Kinh Luật, và sinh ra Ích-
ma-ên. Sau đó, chúng ta cần được cắt bì. Điều này đem lại kinh nghiệm sâu xa
hơn về Đấng Christ
là Y-sác hiện
tại của chúng ta. Sau đó, Đức Chúa Trời yêu cầu chúng ta dâng Y-sác làm sinh tế
cho Ngài để Ngài thỏa mãn. Nếu chúng ta vâng theo đòi hỏi này, Đức Chúa Trời sẽ
đáp ứng với chúng ta một lần nữa, ban cho chúng ta kinh nghiệm phục sinh, sinh
ra nhiều Y-sác. Một khi chúng ta dâng kinh nghiệm của cá nhân mình về Đấng Christ cho Đức Chúa Trời, thì
trong Hội Thánh, chúng ta nhận thấy quanh mình có nhiều Y-sác, và chúng ta có
kinh nghiệm tập thể về Đấng Christ.
Khi ấy chúng
ta không còn là những cá nhân, mà là một Vương Quốc, là Thân Thể của Đấng Christ hoàn thành mục đích của Đức
Chúa Trời.
Đó là ý
nghĩa sâu xa hơn về sự xưng công chính được bày tỏ qua gương mẫu của Áp-ra-ham.
Chúng ta phải thừa nhận rằng nguồn của mọi sự là việc Đức Chúa Trời truyền dẫn,
truyền đạt và dầm thấm chúng ta. Tiến trình truyền dẫn và truyền đạt này tạo
nên nhiều đáp ứng giữa chúng ta và Đức Chúa Trời. Sự giao thông này, sự qua lại
giữa chúng ta với Đức Chúa Trời, làm cho chúng ta hiệp một với Ngài và hình
thành một con người hoàn vũ để hoàn thành mục đích đời đời của Đức Chúa Trời.
Trong tiến trình này, thần tính hòa quyện với nhân tính. Đó là hoàn thành sự
xưng công chính của Đức Chúa Trời.